Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Bùi Vọng quay xong, lập tức chạy vội đến nhìn quanh một vòng, lại chẳng thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu cả.
“Đừng tìm nữa, người ta có việc nên đi trước rồi.” Kỳ Nghiêm ở bên cạnh lạnh nhạt nói.
“Tổng giám đốc Kỳ.” Bùi Vọng lúc này mới để ý ông chủ nhà mình cũng đến thăm đoàn làm phim, “Anh quen Khương Úy à?”
“Chậc chậc, thằng nhóc này thật có phúc.” Kỳ Nghiêm vừa nhìn mặt Bùi Vọng vừa cảm thán.
“Tuy cậu là cây hái tiền của tôi, nhưng người ta là tiểu công chúa nhà họ Tô, không phải người cậu với tới được đâu.”
Anh ta là bạn nối khố với Tô Thừa, nên hiểu rõ chuyện nhà họ Tô hơn người khác.
Vì nhà có người anh cả là người thừa kế, Kỳ Nghiêm từ nhỏ đã được nuôi thả, nếu không có gì bất ngờ, chắc giờ anh ta đã là một ‘phú nhị đại’ ăn chơi thứ thiệt.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Thừa đầu tư cho anh ta mở công ty giải trí này, mấy năm nay làm ăn ngày càng phát đạt, nâng đỡ được không ít nghệ sĩ, Bùi Vọng chính là một trong số đó.
Với địa vị hiện giờ của Bùi Vọng trong giới, chỉ cần anh mở lời, thật sự có không ít người sẵn sàng nhào đến.
Nhưng Khương Úy thì không giống vậy.
Nghe đến đó, Bùi Vọng hơi nhíu mày:
“Cô ấy họ Khương.”
Lăn lộn trong giới bao năm, không phải anh chưa từng nghe đến nhà họ Tô, nhưng chưa bao giờ nghĩ Khương Úy lại có liên quan tới nhà họ Tô.
Càng đừng nói đến hồi cấp ba, anh cũng chưa từng nghe Khương Úy nhắc tới chuyện này.
“Họ Khương, nhưng là người nhà họ Tô, có gì không hợp lý à?”
Nói đến đây, Kỳ Nghiêm cũng thấy tò mò.
“Cậu với cô ấy quan hệ thế nào? Quen nhau lúc nào?”
“Bạn cùng bàn cấp ba.” Không hiểu sao Bùi Vọng bỗng thấy phiền muộn, giọng trầm xuống: “Năm lớp 12, cô ấy đột nhiên chuyển trường, rồi không còn gặp lại nữa.”
“Lớp 12 à…” Kỳ Nghiêm nghĩ ngợi, chợt bừng tỉnh.
“À đúng rồi, năm đó bà cụ nhà họ Tô bị bệnh nặng, cũng là lúc Khương Úy được đón về nhà họ Tô.”
Bùi Vọng nghe vậy thì lập tức quay ngoắt sang nhìn Kỳ Nghiêm.
“Anh nói gì?”
“Chẹp, chuyện nhà người ta, tôi cũng không tiện nói nhiều.”
Kỳ Nghiêm vỗ vai anh.
“Cậu chỉ cần biết giờ cô ấy là người nhà họ Tô là được rồi.”
Bùi Vọng trầm mặc rất lâu, cuối cùng khẽ nói:
“Vậy, lúc đó chắc cô ấy cũng có nỗi khổ riêng?”
“……”
Kỳ Nghiêm thực sự cạn lời, cười không nổi.
“Xin hỏi cậu có thật sự nghe kỹ lời tôi nói không vậy?”
Chưa từng thấy ai yêu mà não bỏ nhà đi như thế này!
10
Sáng hôm sau, tôi bước ra khỏi phòng sách với đôi chân như nhũn ra.
Truyện mới viết hôm qua đột nhiên có lượng đọc tăng vọt, mà tôi lại chẳng có tí bản thảo dự trữ nào.
Đối mặt với biên tập giục bản thảo, tôi còn chẳng dám nói là mình chưa nghĩ xong dàn ý, chỉ đành vội vã rời đoàn làm phim về nhà cày chữ suốt đêm.
Tôi đã hẹn với nhân viên đoàn phim sáng nay sẽ mang mèo đến thử vai, nhìn đồng hồ một cái, tôi cố gắng chống đỡ tinh thần bắt xe tới đó.
Có được lời dặn dò của Kỳ Nghiêm hôm qua, rõ ràng hôm nay nhân viên đoàn phim tiếp đón tôi nhiệt tình hơn hẳn.
Mèo con được đưa đi quay thử, tôi ở bên cạnh buồn ngủ muốn chết, mơ mơ màng màng nghe có người gọi mình.
“Khương Úy, qua đây ngủ đi.”
“Ừm…”
Não tôi lúc đó buồn ngủ đến độ chẳng nghĩ được gì, cũng không nhận ra giọng Bùi Vọng sao lại dịu dàng như vậy, đi thẳng tới, nằm vật xuống ghế nghỉ.
Khi tỉnh dậy thì trời đã về chiều.
Trên người đắp một chiếc áo khoác phao nam dài.
“Dậy rồi à?” Bên tai vang lên giọng Bùi Vọng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang ôm Nguyên Bảo trong lòng, mở nắp hộp pate mèo.
Khoan đã, anh mua pate từ lúc nào vậy?
“Nguyên Bảo, qua đây với mẹ nào.”
Mèo con nghe thấy nhưng chẳng buồn để ý.
Bùi Vọng không chỉ mua loại pate đắt nhất, còn mua hẳn một túi lớn đồ ăn vặt cho mèo, lúc này mèo ta đang cúi đầu ăn ngon lành.
“Nguyên Bảo, chào tạm biệt mẹ con đi.” Bùi Vọng vừa nói vừa cố tình liếc tôi: “Cha là người không bao giờ thiếu đồ ăn đâu nhé~”
!!!
Tôi lập tức thấy nóng cả mang tai.
Tôi ngẫm nghĩ, cố nén ngượng ngùng hỏi nghiêm túc: “Bùi Vọng, anh đang sơ múi của tôi đấy à?”
“Sao thế được.”
Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt Bùi Vọng lại đầy vẻ đắc ý.
“Trong phim tôi đóng vai cha nó mà, mẹ đứa nhỏ, cô có ý kiến gì không?”
“……” Tôi quay mặt đi, giọng điệu rầu rĩ: “Không có.”
Không biết vì sao, tôi cảm thấy thái độ của Bùi Vọng với tôi đã dịu đi nhiều.
Biết tôi sẽ theo đoàn một tháng, Bùi Vọng cũng chẳng nói gì.
Truyện mới của tôi lại đúng thể loại showbiz, nên tôi nhân cơ hội xin làm trợ lý tạm thời của Bùi Vọng để tìm cảm hứng sáng tác.
Nghe vậy, vẻ mặt Bùi Vọng tuy không quá tình nguyện, nhưng đuôi mắt lại không giấu được ý cười.
“Nam chính là tổng giám đốc bá đạo à?”
Tôi lắc đầu.
“Không, nam chính là một kẻ yêu đơn phương đến phát rồ.”
Bùi Vọng: “……”
Tôi suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng bổ sung một câu.
“Không phải đang ám chỉ anh đâu đấy nhé.”
Bùi Vọng lập tức vừa buồn cười vừa tức giận.