Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11
Trong suốt một tháng sau đó, ngày nào tôi cũng đưa mèo nhỏ đến phim trường đúng giờ.
Vì nam chính và mèo có kha khá cảnh quay chung nên Bùi Vọng dành thời gian bồi dưỡng tình cảm với nó.
Hàng đống đồ ăn vặt cao cấp như pate và thịt khô cứ thế được đút cho nhóc con, cho nên không đến một tuần, hai người đã thành cha con thân thiết.
Thậm chí lúc nghỉ ngơi, mèo nhỏ còn nhất quyết nằm lì trong lòng Bùi Vọng, không chịu rời đi.
Vậy nên nhân viên đoàn phim thường xuyên thấy cảnh Bùi Vọng ngồi trên ghế xếp đọc kịch bản, trong lòng ôm một bé mèo Ragdoll xinh xắn đang lim dim ngủ, vừa ngáy vừa đạp sữa.
Nhờ vào sức hút trời sinh, Khương Nguyên Bảo nhà tôi đã thành công chinh phục cả đoàn phim, kể cả đạo diễn.
Hôm mèo nhỏ quay xong toàn bộ cảnh vào lúc giao thừa, mọi người còn tổ chức tiệc chia tay cho nó.
Tôi nhất thời vui vẻ, cũng uống mấy ly rượu.
Kết quả không ngoài dự đoán, tôi say bí tỉ.
Hôm sau Bùi Vọng có lịch tham dự sự kiện mừng năm mới nên đã xin nghỉ một ngày.
Lúc tài xế tới đón, tiện thể đưa cả tôi về cùng.
Trong xe mở máy sưởi, mèo nhỏ vừa lên đã cuộn tròn ngủ trong lòng Bùi Vọng.
Tối nay Bùi Vọng cũng uống không ít, giờ đang tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi hé cửa sổ một chút, để gió lạnh thổi vào mặt, xua đi cảm giác hừng hực do rượu gây ra.
Mãi đến khi Bùi Vọng đột nhiên lên tiếng: “Đừng mở nữa, trời lạnh rồi, coi chừng cảm.”
Tài xế phía trước cũng góp lời: “Mùa đông năm nay lạnh thật, tôi nhớ lần gần nhất lạnh kiểu này là mùa đông sáu năm trước, tuyết rơi trắng xóa luôn ấy…”
Nghe vậy, hàng mi tôi khẽ run.
Tới cổng khu chung cư, Tiểu Nguyên Bảo vẫn ôm chặt lấy Bùi Vọng không chịu xuống.
Tôi còn đang định gọi mèo dậy, Bùi Vọng đã xuống xe theo.
“Đi thôi, em uống rượu rồi, để tôi đưa lên.”
Đêm đông rất lạnh, nhưng cơ thể tôi lại nóng bừng vì rượu.
Tôi ngây ngốc nhìn Bùi Vọng, gật đầu theo bản năng.
Nhưng mãi đến khi Bùi Vọng đưa tôi vào nhà, chuẩn bị rời đi, tôi mới nhận ra là tôi nghĩ quá nhiều.
Thấy anh đặt mèo vào ổ, định quay người đi, tôi chẳng suy nghĩ gì liền kéo tay áo anh lại.
Bùi Vọng quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Cái đó, anh có thể…” Tôi cố gắng nghĩ lý do, cuối cùng lại nghĩ ra một lý do vô lực nhất.
“Có thể hát cho tôi một bài không?”
Bùi Vọng xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng, ca hát vũ đạo khỏi phải nói.
Nhưng từ trước tới giờ, chưa từng ai nắm tay áo anh, bảo anh hát cho nghe cả.
Bùi Vọng bật cười, ngồi xổm xuống, đối mặt với tôi đang ngồi trên ghế sofa.
“Khương Úy, em có biết một phút tôi lên sân khấu đáng giá bao nhiêu không?”
Đầu óc tôi say đến đơ luôn, phải mất mấy giây mới tiêu hóa được câu đó.
Thấy ánh mắt anh, tôi ngạo mạn nói: “Không, không sao, tôi có tiền mà…”
“Ồ.” Bùi Vọng khẽ cười: “Quên mất, em là đại tiểu thư nhà họ Tô.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, tò mò không biết anh biết thân phận của tôi từ khi nào.
“Đại tiểu thư đã mở lời, tôi đương nhiên không dám không nghe.”
Dừng một chút, anh chậm rãi nói, giọng mang theo vẻ dỗ dành.
“Nhưng mà, tôi hát cho đại tiểu thư nghe, đại tiểu thư định thưởng gì cho tôi đây?”
Tôi bị sắc đẹp mê hoặc, không do dự đáp: “Chỉ cần anh muốn, chỉ cần tôi có… cái gì cũng được.”
“Gì cũng được à?” Anh hỏi kiểu nửa đùa nửa thật: “Tôi muốn giành Ảnh đế, cũng được luôn à?”
“Ừm, cái đó hơi khó thật…” Tôi có chút khó xử, “Nhưng cũng không phải là không thể.”
Nếu tôi về quỳ xuống cầu xin anh tôi, thì chắc cũng có hy vọng nhỉ.
“Phụt.” Người đối diện bị tôi chọc cười.
“Bỏ đi.” Anh nhìn tôi cười tít mắt, giọng nói dịu dàng đến không tưởng: “Lừa em thôi.”
Câu nói quen thuộc ấy bỗng khiến tôi nhớ đến bức thư tình trong khung ảnh cũ.
Tôi nhìn Bùi Vọng trước mặt, bỗng vươn tay ra, khẽ nâng lấy khuôn mặt anh.
“Bùi Vọng .”
“Hửm?”
Chạm vào ánh mắt nghi hoặc của anh, tôi nhẹ nhàng nói: “Anh có thể đừng ghét em nữa được không?”
Ban đầu Bùi Vọng ngẩn người.
Sau đó lông mi anh khẽ run, rồi anh rũ mắt, không trả lời.
Ngực tôi bỗng nhói lên, mũi cay xè.
“Sáu năm trước, đêm giao thừa hôm đó, anh lạnh lắm đúng không?”
Khi một mình đứng giữa quảng trường chờ tôi, trong lòng anh đã nghĩ gì vậy?
Bùi Vọng vẫn im lặng.
Rất lâu sau, mãi đến lúc tôi gần như ngủ gục trên ghế sofa, người đối diện mới lên tiếng.
“Ừ, lạnh lắm…”
Giọng anh rất nhẹ, rất nhẹ.
“Cho nên, Khương Úy, đừng để anh lại trong mùa đông này nữa.”
Tôi không trả lời, đã gục đầu vào sô pha ngủ mất rồi.
Chỉ là, trong giấc mơ, Bùi Vọng vẫn chưa rời đi, mà là khe khẽ ngân nga, vừa hát vừa vỗ nhẹ dỗ tôi ngủ.
Giọng hát ấy dịu dàng quá mức, khiến tôi vô thức giãn mày.
Hình ảnh cuối cùng tôi nhớ được, là có người ghé sát bên tai tôi, nhẹ nhàng gọi: “Bảo bối.”
Ừm.
Chắc là anh đang gọi con mèo thôi.