Dụng Ý Khó Lường - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Từ khi ở bên Lương Cư Chính, anh quản nghiêm đến ngộp thở, những nơi như thế này hiển nhiên là càng cấm tôi bén mảng đến.


Khóe mắt tôi chợt liếc thấy một người mẫu ngồi lặng ở góc, không nói gì và cũng chẳng uống. Vẻ lạnh lùng của anh ta, thoáng nhìn đã khiến tôi khó chịu, giống Lương Cư Chính đến lạ.


Tôi lập tức nổi giận, nên lảo đảo đứng dậy bước tới.


“Này, hình như anh chưa mời rượu tôi.”


Anh ta ngẩng đầu lên và nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt. Càng lại gần, nét mặt ấy càng giống hơn, khiến tôi không kiềm được mà đưa tay ra.


Ngay khi ngón tay tôi vừa chạm vào cà vạt của anh ta thì bất ngờ có một bóng đen phủ xuống.


Giây kế tiếp, eo tôi bị siết chặt trong một bàn tay rắn rỏi.


Giọng nói trầm thấp lạnh như thép lập tức vang bên tai: “Xin lỗi, con nít nhà tôi trốn ra ngoài chơi.”


Cơ thể tôi lập tức cứng đờ. Tôi chậm rãi quay đầu lại.


Lương Cư Chính đang đứng sau lưng tôi, áo vest đen, tóc hơi rối, đôi mắt không còn bị che bởi kính mang theo thứ ánh nhìn lạnh đến rợn người.


“Thích cậu ta à?”


Tôi bị anh kéo sát vào lòng, mặt tôi áp vào cằm anh, kế tiếp ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc.


Không phải là mùi Henry Jacques đặt riêng mà anh vẫn dùng, mà là hương nước hoa nữ kinh điển Chanel No. 5.


Chắc là vừa mới từ vòng tay dịu dàng của cô em thanh mai trở về.


Lửa giận trong lòng tôi bùng lên dữ dội. Tôi đẩy mạnh anh ra, và cố ý châm chọc: “Đúng vậy, trông trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, kỹ thuật chắc cũng không tệ.”


Lương Cư Chính nheo mắt, sắc mặt anh lập tức âm trầm đến đáng sợ.


Cô bạn thân thấy tình hình không ổn thì vội đuổi hết đám người mẫu nam ra ngoài, rồi lúng túng nói: “Ừm... hai người nói chuyện nhé, tớ về trước đây.” Nói xong, cô ấy lập tức quay người chạy mất và cũng không dám ngoảnh lại lấy một lần.


Tôi còn chưa kịp gọi thì đã bị Lương Cư Chính nắm cằm, buộc phải nhìn thẳng vào anh.


“Kỹ thuật tốt? Em muốn thử à?”


Tôi thẳng thắn đối diện với ánh mắt anh, sau đó khẽ bật cười thành tiếng: “Đang chuẩn bị thử thì bị anh phá đám.”


Lương Cư Chính siết chặt lấy eo tôi kéo sát vào người mình, giọng anh lúc này cũng bất giác trầm xuống: “Em muốn, tại sao lại không tìm anh?”


Tôi lập tức bị nghẹn họng: “Tìm anh làm gì? Không phải anh đang bận hẹn hò với thanh mai sao?”


Anh cau mày: “Thanh mai nào?”


“Giả vờ ngốc cái gì chứ?”


Tôi mở điện thoại lên rồi đưa màn hình có bài hot search ra trước mặt anh. “Lương tổng trăm công nghìn việc nên không thấy sao?”


Anh liếc qua, sắc mặt đột ngột tối sầm lại.


“Không phải như em nghĩ đâu.”


Tôi cười khẩy nhìn anh: “Em nghĩ gì cơ? Cũng đúng, không có ảnh hai người ôm ấp trên giường nên chưa đủ thuyết phục phải không?”


Anh hít sâu một hơi như thể là đang cố kiềm chế. “Em không nhận được tin nhắn là vì đã chặn anh.”


Tôi cắn môi rồi gắt gỏng đáp lại: “Thì sao chứ!”


Muốn liên lạc với tôi, chẳng lẽ anh không có cách nào sao?


“Về nhà rồi nói.”


Anh nắm tay tôi rồi lôi tôi sải bước đi ra ngoài.


Tôi hất mạnh tay, và gằn giọng nói: “Ai thèm về với anh! Em muốn về nhà em.”


Lương Cư Chính đuổi theo rồi nắm chặt tay tôi.


Tôi không vùng ra được, thế nên tức đến mức cúi xuống cắn mạnh vào cổ tay anh.


Anh chẳng kêu đau và cũng không phản ứng. Tôi cắn đến khi răng mỏi nhừ thì mới chịu buông ra.


Anh cúi đầu liếc qua dấu răng, ánh mắt bình thản đến lạnh người.


“Anh đưa em về.”


Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự, tôi lập tức mở cửa, nhảy xuống rồi chạy thẳng vào sân.


Bác quản gia đang tưới hoa bị tôi làm giật mình: “Cô chủ về rồi ạ?”


Phía sau vang lên tiếng cửa xe đóng lại. Tôi vội nói: “Bác Trần, ngoài kia có chó đuổi con, mau đóng cửa lại!”


Bác Trần sững người, khi người nọ vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lương Cư Chính bước vào. Ông ấy hốt hoảng đổi giọng: “Lương tổng cũng về rồi ạ.”


Tôi tức đến mức giậm chân, sau đó quát: “Em về đến nhà rồi, anh mau đi đi!”


Mẹ tôi nghe thấy tiếng động bước ra. Thấy tôi hùng hổ đứng đó, bà ấy vỗ mạnh vào mông tôi một cái: “Lại quậy nữa rồi!”


Rồi quay sang cười niềm nở với anh: “Cư Chính, vào đi con.”


Tôi tức giận đá văng dép rồi chạy thẳng lên lầu.


8


Nằm trên giường một lúc, tôi cứ ngỡ Lương Cư Chính đã đi rồi nên chẳng ngần ngại bước xuống lầu.


Không ngờ, anh ta vẫn còn ngồi đó và đang thản nhiên ngồi ăn mì ở bàn ăn.


Mẹ tôi nhìn thấy tôi đứng chân trần trên cầu thang thì nhíu mày, giọng nói phát ra pha lẫn chút trách móc: “Con bé này chẳng hiểu chuyện gì cả, không biết Cư Chính còn chưa ăn tối à.”


Tôi tức nghẹn, ai không cho anh ăn cơm chứ?


Một người tính toán chuẩn xác đến từng phút như Lương Cư Chính sao có thể để bụng đói chứ? Huống hồ anh ta đã no nê trong vòng tay của người phụ nữ khác rồi.


Thấy tôi cắn môi, gương mặt mang vẻ ấm ức, mẹ tôi cũng không nỡ nặng lời. Bà ấy dịu giọng nói: “Mau xuống đây, mẹ múc cho con một bát.”


Tôi miễn cưỡng ngồi xuống đối diện anh, và bực bội cảnh cáo: “Lương Cư Chính, ăn xong thì mau đi đi, biết chưa?”


Anh chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi đột nhiên đứng dậy rời bàn.


Tôi còn chưa kịp mừng thầm thì anh đã nhanh chóng quay lại, và trên tay còn cầm một đôi dép.


“Mang vào đi.”


Lại bắt đầu quản người rồi…


Tôi quay mặt đi, không thèm đáp.


Yết hầu anh khẽ trượt, sau đó anh ngồi xuống, một tay nâng chân tôi lên ép tôi phải mang dép vào.


Đúng lúc ấy, mẹ tôi bưng bát mì ra, vừa thấy tôi vẫn chân trần thì nổi giận mắng cho một trận, thậm chí còn lôi cả cha tôi ra dọa. Tôi đành phải ngoan ngoãn để anh mang dép vào cho mình.


Sau đó anh quay lại chỗ cũ và tiếp tục ăn mì.


Anh ăn rất chậm rãi, từng đũa đều gọn gàng và không phát ra lấy một tiếng động.


Còn tôi thì cố tình bưng bát lên húp sùm sụp, như thể muốn cố tình chọc tức anh.


Đến cả mẹ tôi cũng đỏ mặt, và ghét bỏ nói: “Con bé này, ai dạy con ăn uống kiểu ấy đấy?”


Tôi mặc kệ. Ai ghét thì người đó tự thay đổi.


Ăn xong, tôi đẩy bát ra rồi đứng dậy bỏ lên tầng.


Đây là phiên bản trau chuốt và bổ sung liên từ cho đoạn văn của bạn. Tôi đã cố gắng giữ nguyên cốt truyện và cảm xúc, chỉ tập trung vào việc làm mượt mà và tăng tính liên kết cho câu chữ.


Tựa vào lan can, tôi cúi xuống nhìn dưới lầu, vì tôi cần phải chắc chắn anh thật sự đã rời khỏi nhà thì tôi mới cảm thấy yên tâm.


Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, anh lại từ phòng ăn bước ra, nhưng không đi về phía cửa mà lại thẳng hướng về phía cầu thang.


Tôi giật mình, và hoảng loạn đến mức vô tình đá rơi một chiếc dép.


Lương Cư Chính ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào tôi.


“Em cố ý.” Anh lạnh lùng phán.


Tôi thoáng ngẩn người, rồi ngay lập tức hiểu ra anh đang nói về hành động vừa rồi của tôi.


Tôi khẽ nhếch môi, không những thế mà còn nhấc chân ném luôn chiếc dép còn lại xuống, rồi hất cằm nhìn anh: “Đây mới thật sự là cố ý.”


Ngay khi tôi vừa định quay người bỏ chạy thì bất ngờ anh đã xuất hiện ngay sau lưng tôi.


Một tay anh ôm siết lấy eo tôi, còn tay kia giữ chặt gáy, buộc tôi phải tựa hẳn vào lan can. Giây tiếp theo, môi anh lập tức phủ xuống.


Tôi phản ứng theo bản năng cắn anh một cái. Anh khẽ hít sâu một hơi, thở hổn hển vài cái rồi mới chịu rời môi đi.


Tôi giận dữ đẩy anh, giọng nói cũng run lên theo đó: “Lương Cư Chính, xin nhớ kỹ, đây là nhà em!”


Anh ôm tôi từ phía sau, lười biếng tựa vào lan can, hơi thở phả nhẹ lên tai tôi đầy vẻ thách thức: “Không ai thấy đâu.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo