Dụng Ý Khó Lường - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mặt tôi nóng bừng, còn tim thì không ngừng đập loạn.


Trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi xuống bế bổng tôi lên rồi sải bước về phía phòng ngủ. Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, ổ khóa phát ra một tiếng ‘tách’.


Tôi lùi về phía sau, trong lòng vừa hoảng loạn lại vừa tức giận.


Trong phòng tắm, anh ép tôi vào bồn rửa, và ánh mắt cũng tối lại.


“Đừng chạm vào em… em mệt rồi…”


Toàn thân tôi đang run rẩy không ngừng nên đã không còn sức để đẩy anh ra.


Giọng anh khàn khàn mang theo một chút mạnh mẽ không cho phép từ chối: “Hôm nay anh chủ động.”


Một tiếng rưỡi sau, dòng nước cuối cùng cũng ngừng chảy.


Anh quấn khăn tắm quanh người đi tới mở tủ quần áo tìm đồ nhưng không thấy thứ mình cần. Thế là, anh cầm điện thoại lên, vừa bấm số vừa nói ngắn gọn: “Gửi đến một bộ đồ ngủ và quần áo mặc cho ngày mai.”


Khi quay lại giường, tôi gắng gượng mở mắt, nghẹn giọng mắng một câu: “Đồ cặn bã khoác áo trí thức, đồ cầm thú đội lốt người.”


Anh không đáp lại mà chỉ ngồi xuống bên cạnh. Anh đưa tay xoa nhẹ lên eo tôi, đồng thời tiện tay đặt chiếc điện thoại xuống ngay trước mặt tôi.


Giây phút ấy, mắt tôi lập tức mở to.


Nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, tôi bỗng có một thôi thúc muốn mở ra xem, vừa để thử phản ứng của anh, vừa để thỏa mãn thứ tò mò pha lẫn khinh miệt đang dấy lên trong lòng. Thế nhưng, khi hai suy nghĩ còn đang giằng co thì màn hình đen kịt bỗng sáng lên.


Có một cuộc gọi đến.


Tôi nheo mắt, và sau đó nhìn rõ hai chữ đang nhấp nháy — Tô Anh.


Toàn thân tôi khựng lại vài giây, rồi đột nhiên lật người, trừng mắt nhìn Lương Cư Chính: “Nghe điện thoại đi.”


Anh cúi mắt liếc một cái rồi lại ngẩng lên nhìn tôi, giọng bình thản đến mức gần như lạnh lùng: “Không có chuyện gì đâu.”


Tôi bật cười đầy mỉa mai: “Anh không nghe thì làm sao biết là không có chuyện gì?”


Lương Cư Chính nghe ra ý tức giận rõ ràng trong giọng tôi, nên khẽ thở dài rồi cầm điện thoại lên. Tuy nhiên, trước khi nhận cuộc gọi, anh tiện tay bật luôn cả loa ngoài.


Giọng nói dịu dàng, quen thuộc của Tô Anh vang lên từ ống nghe và nhanh chóng lan khắp căn phòng: “Cư Chính, nghe nói anh đã về Kinh thị rồi.”


Anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn điềm tĩnh và chỉ khẽ “ừ” một tiếng: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì không.


Bên kia im lặng một lúc, giọng Tô Anh nhỏ đi, nghe như thế là có chút do dự: “Em làm phiền anh à? Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là… lâu rồi không gặp, em muốn mời anh một bữa cơm, nhân tiện cảm ơn anh đã đến concert, và cảm ơn hoa anh tặng.”


Tốt lắm. Không chỉ đến xem mà còn tặng hoa. Bây giờ lại còn gọi điện cảm ơn vào nửa đêm. Coi tôi là không khí sao?


Một cơn tức nghẹn lại trong lồng ngực. Tôi lật người, và định trượt xuống giường từ phía bên kia, nhưng Lương Cư Chính đã nhanh chóng giữ lấy mắt cá chân tôi, kéo ngược lại rồi ôm tôi vào lòng.


Anh nói với Tô Anh bằng giọng trầm thấp và điềm đạm đến lạ thường: “Không cần khách sáo vậy đâu, tôi chỉ giúp người khác mang qua thôi.”


Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây, và ngay sau đó cuộc gọi bị cúp đột ngột.


“Hiểu chưa?” Lương Cư Chính ném điện thoại sang bên rồi cúi đầu nhìn tôi.


Tôi giả vờ ngây ngô: “Hiểu gì cơ?”


Anh đáp với giọng bình thản và dứt khoát: “Hiểu là anh và cô ta không có quan hệ gì.”


Tôi đảo mắt rồi bật cười khẩy: “Hiểu là anh và Tô Anh cùng với ‘người kia’ đang trong mối quan hệ tay ba. Đời sống tình cảm của Lương tổng thật phong phú, tôi thật sự ngưỡng mộ… ngưỡng mộ…”


Những lời còn lại đều bị chặn lại trong cổ họng. Hơi thở của anh lập tức ập xuống, mạnh mẽ đến mức khiến tôi nghẹn lại và cũng không thể thốt nổi thêm câu nào. Mãi đến khi tôi không thở nổi thì anh mới chịu buông tôi ra.


“Còn nói bậy nữa là ông xã sẽ giận đấy.”


Tôi trừng mắt nhìn anh và phản bác: “Anh không phải là ông xã của em.”


Lương Cư Chính nheo mắt rồi đứng dậy, động tác thong thả đến mức gần như cố tình khiêu khích. Anh rút cà vạt ra, quấn từng vòng quanh mắt cá chân tôi, ánh nhìn vừa lạnh vừa trầm, và giọng nói cũng thấp hẳn xuống: “Xem ra ông xã phải dạy dỗ em một chút, để em biết thế nào mới gọi là quy tắc của người đã có gia đình.”


Tôi khẽ giật mình và run lên nên theo vô thức nắm chặt lấy cổ tay anh: “Anh… anh định làm gì?”


Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đường cong tuy nhẹ nhưng lại ẩn chứa đầy sự áp chế. Đầu ngón tay chai sần chạm lên eo tôi, ma sát từng nhịp chậm rãi rồi dừng lại: “Dạy em… ngoan ngoãn một chút.”


Đến chiều hôm sau tôi mới tỉnh dậy. Toàn thân đau nhức, cử động một chút cũng khiến các khớp xương như kêu răng rắc. Tôi đưa tay lên sờ, khi chạm vào ngón áp út thì phát hiện một chiếc nhẫn không biết đã được đeo lên tay tôi từ khi nào.


Trên tủ đầu giường là một tờ giấy ghi chú. Nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng, quen thuộc đến mức khiến tim tôi thoáng khựng lại, là chữ của Lương Cư Chính: Có thể ở lại ba ngày.


Tôi cầm tờ giấy lên, nhìn một lát rồi vò lại và ném vào thùng rác. Ba ngày thì ít quá. Tôi muốn ở lại ba tháng, thậm chí là ba năm.


Thế nhưng, ngày hôm sau, mẹ tôi đã bắt đầu đuổi tôi đi: “Con mà không về, có ngày nhà đổi nữ chủ nhân mà con cũng chẳng hay đâu.”


Tôi lầm bầm hồi lâu và không chịu bước lên xe: “Ai mà thèm chứ, anh ta có giỏi thì cứ đổi đi.”


Mẹ tôi bực mình, dùng sức chọc vào trán tôi: “Trần Thư Du, con không nghe lời mẹ à? Cư Chính tài năng xuất chúng, lại còn là người thừa kế nhà họ Lương. Bên ngoài có biết bao nhiêu hồ ly tinh đang nhòm ngó đấy!”


Tôi im lặng, khi tôi chưa kịp phản bác thì mẹ đã nắm lấy tay tôi, giọng nói cũng bất giác chùng xuống, nghe vừa lo vừa thương: “Chuyện của cô minh tinh kia mẹ cũng thấy rồi nên mới lo cho hai đứa. Mặc dù nhà họ Lương từng nói liên hôn phải chọn gia thế trong sạch, sẽ không chọn một con hát, nhưng chuyện tương lai ai mà nói trước được…”


Không những thế, nhắc đến Tô Anh là ngực tôi lại nghẹn lại. Cơn tức hôm trước vẫn chưa tan, chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến tôi mất bình tĩnh.


Tôi quay người, không nói thêm gì, mà dứt khoát lên xe rồi dặn tài xế chở thẳng đến trụ sở tập đoàn Lương thị.


Khi xe dừng trước tòa nhà, tôi thấy có rất nhiều cô gái vây quanh phía ngoài, tay cầm biển hiệu sáng rực. Tò mò lại gần, tôi mới nhìn rõ tên được in trên đó — Tô Anh. Vậy ra cô ta đang ở đây sao? Mới gặp chưa lâu mà đã vội vã đến tìm anh rồi ư?


Tôi bật cười, một nụ cười lạnh lùng và ngắn ngủi, rồi đi thẳng vào thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch.


Sau khi gọi điện cho thư ký, tôi được phép lên tầng cao nhất. Anh ta đã đợi sẵn ở cửa thang máy.


“Thưa phu nhân, Lương tổng đang họp.”


Tôi hỏi thẳng: “Với Tô Anh à?”


“Vâng, và cả đội của cô ấy.”


Tôi mím môi và sau đó cũng không nói thêm gì. Có lẽ sợ tôi hiểu lầm nên anh ta vội vàng giải thích: “Họ đến để bàn về hợp đồng đại diện.”


Tôi chỉ khẽ xua tay ra hiệu cho anh ta lui ra ngoài.


Văn phòng của Lương Cư Chính rộng gấp đôi phòng làm việc ở nhà. Tôi bước chậm về phía bàn làm việc lớn, và lập tức nhìn thấy một khung ảnh đặt ngay ngắn trên mặt bàn. Bản năng khiến tôi chần chừ, thậm chí có chút sợ hãi khi nghĩ đến việc trong đó có thể là ai khác.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo