Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi che mắt lại, rồi sau đó chậm rãi mở một khe hở nhỏ giữa các ngón tay. Không ngờ đó lại là ảnh chụp chung của chúng tôi
Trong ảnh tôi đang ôm Lương Cư Chính và hôn lên má anh. Khóe môi anh chỉ nhếch nhẹ, nhưng đuôi mắt lại cong lên, ánh cười mơ hồ, dịu đến mức khiến tim tôi lặng đi. Quả thực không ngờ anh lại để tấm ảnh này trong văn phòng. Một cảm giác ngọt ngào, mơ hồ dâng lên nơi lồng ngực, vừa ấm lại vừa tội lỗi.
Đúng lúc đó, cánh cửa phía sau tôi bất ngờ bị đẩy ra.
Lương Cư Chính sải bước đi vào, theo sau là Tô Anh. Người phía sau vừa trông thấy tôi thì khẽ nhíu mày, biểu cảm thoáng hiện vẻ không vui.
Tôi đặt khung ảnh xuống, thong thả tiến lại gần, rồi tự nhiên khoác tay mình lên tay anh, giọng ngọt ngào đến mức nghe ra cả chút cố tình: “Ông xã, em đến đón anh về nhà nè.”
Lông mày anh khẽ nhướng lên, ánh mắt khẽ lướt qua tôi một cái, sau đó mới gneh anh nhẹ nhàng đáp: “Ừ.” Rồi anh quay người giới thiệu: “Đây là Tô Anh, người đại diện thương hiệu mà công ty đang chuẩn bị hợp tác.”
Tôi mỉm cười, nhưng không đưa tay ra bắt. Thay vào đó, tôi nghiêng người, gần như dựa hẳn lên vai anh, dáng vẻ vừa thân mật lại vừa lười biếng, như thể cả người không có xương mà treo trên người anh. Lương Cư Chính bất đắc dĩ phải vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi ngồi xuống sofa.
“Đứng không ra đứng…” Anh nói khẽ, trong giọng điệu còn mang theo chút trách móc.
Tôi bĩu môi và cố tình nũng nịu: “Đau eo quá, còn không phải tại anh hôm qua…”
Nói đến nửa chừng, tôi cố tình liếc sang Tô Anh, thấy cô ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, nét mặt hơi cứng. Tôi lập tức đổi giọng và nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cô Tô, mời ngồi. Đừng khách sáo mà.”
Tô Anh nhìn thoáng qua chúng tôi với ánh mắt phức tạp, rồi sau đó nói nhỏ: “Lương tổng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước.”
Lương Cư Chính gật đầu: “Ừm, ngày mai quay phim nhớ đúng giờ.” Anh quay sang gọi thư ký đến tiễn cô ta.
Tô Anh cắn môi dưới, ánh nhìn lướt qua anh như còn điều muốn nói, song cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Trong lúc ấy, Lương Cư Chính đã cúi đầu nói với tôi, giọng anh lúc này đã dịu lại hẳn: “Đau eo à? Để anh xoa cho em.”
Khi cánh cửa khép lại, tôi gạt tay anh ra, và ánh mắt cũng lạnh đi rõ rệt. Lương Cư Chính nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi: “Sao đột nhiên lại đến đây?”
Tôi chớp mắt, rồi thẳng thắn nhìn thẳng vào anh: “Mẹ bảo em đến trông chừng, sợ anh bị hồ ly tinh câu mất.”
Anh hơi sững người, rồi sau đó bật cười khẽ: “Vậy mẹ có nói, em cũng là một con hồ ly tinh không?”
Tôi tức giận trừng mắt, nhưng anh lại thản nhiên đưa tay véo má tôi, giọng nửa đùa nửa thật: “Thế em không sợ anh bị hồ ly tinh câu mất à?”
Tôi đáp, giọng nhẹ mà vẫn mang chút thách thức: “Sợ gì chứ, hồ ly tinh đâu chỉ có phụ nữ. Anh có, em cũng có.”
Ngón tay anh đột nhiên dùng sức. Tôi kêu khẽ một tiếng rồi vội vàng gạt tay anh ra: “Đau quá!”
Sắc mặt anh lập tức tối lại, và giọng cũng thấp hẳn xuống: “Lần sau còn nói những lời như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là đau thôi đâu.”
Tôi liếc nhìn anh và thầm bĩu môi trong lòng. Lão già này chỉ giỏi dọa người ta thôi.
Ngày hôm sau, vì Tô Anh phải quay quảng cáo, tôi sợ Lương Cư Chính sẽ đến xem cô ta, nên đã quyết định theo anh đến công ty. Ở trong văn phòng suốt cả buổi sáng, tôi mới nhận ra bản thân thật sự rảnh rỗi đến mức nông nổi. Anh là chủ tịch, họp không dứt, điện thoại reo liên tục, làm gì có thời gian đi xem người ta quay quảng cáo chứ.
Vì thế, sau khi ăn trưa cùng anh, tôi lặng lẽ chuồn ra ngoài. Tôi hẹn cô bạn thân đi dạo phố, và nhân tiện bàn chuyện mở tiệm spa.
Trong lúc đang lựa đồ, điện thoại tôi rung lên, hiển thị một thông báo đẩy từ Weibo. #Tô Anh hình xăm JZ# Bùng nổ.
Tôi tò mò bấm vào xem, thì ra là ảnh hậu trường buổi quay phim hôm nay. Tô Anh mặc váy hai dây bó sát, phần eo để lộ hình xăm mờ ẩn nhưng hai chữ cái JZ vẫn hiện lên vô cùng nổi bật và rõ ràng.
Chỉ trong vài phút, phần bình luận đã nổ tung:
[Chị nhà thật sự hẹn hò rồi sao? Đến cả hình xăm cũng có rồi.]
[Hình như chính là vị đại gia họ Lương từng xuất hiện ở concert mấy hôm trước.]
[A a a, hai người đẹp đôi quá, tổng tài bá đạo nhà giàu và nữ minh tinh hàng đầu.]
[Mọi người khoan hãy “đẩy thuyền”, trên tay đại gia hình như có đeo nhẫn kìa.]
[Nhẫn thì nói lên được điều gì, chị nhà là người của công chúng, yêu đương phải kín đáo, không đeo cũng là chuyện thường thôi.]
Tôi chụp lại toàn bộ màn hình, rồi gửi thẳng cho Lương Cư Chính kèm theo dòng tin nhắn ngắn gọn: [Hay là, em nhường vị trí của minh cho cô ta nhé?]
Chưa đầy một giờ sau, hot search biến mất không dấu vết. Lương Cư Chính gọi đến rất nhiều lần nhưng tôi đều không nghe.
Tôi đặt điện thoại xuống, cầm ly cà phê trước mặt lên và nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị đắng dịu lan trên đầu lưỡi, nhưng chẳng át nổi cơn khó chịu đang cuộn lên trong ngực. Khi ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Tô Anh. Lớp trang điểm trên mặt cô ta vẫn chưa tẩy sạch, vẻ xinh đẹp lạnh lùng ấy khiến tôi bất giác nghĩ đến một con thiên nga trắng kiêu hãnh, chỉ thiếu mỗi đôi cánh để bay khỏi mặt đất.
Tôi đặt ly cà phê xuống, nhìn cô ta một cách bình thản: “Bộ phim tiếp theo của cô là vai tiểu tam à?”
Câu hỏi tưởng như hờ hững, nhưng lại bén đến mức khiến sắc mặt cô ta lập tức đổi màu. Dẫu vậy, Tô Anh vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng nói tuy vẫn giữ nguyên nhã nhặn nhưng đã thấp đi rõ rệt: “Lương phu nhân cần gì phải cay nghiệt như vậy. Tôi chỉ là… âm thầm thích anh ấy mà thôi.”
“Âm thầm lên hot search.” Tôi khẽ nhếch môi, rồi nhàn nhạt nói tiếp. “Âm thầm thích người đã có vợ, cô quả thật cũng có bản lĩnh đấy.”
Tô Anh nghiến chặt răng, ánh mắt cô ta dấy lên một tia không cam lòng thấy rõ: “Cô và Cư Chính chẳng qua chỉ là hôn nhân gia tộc,” cô ta nói: “Cô có thật sự thích anh ấy không?”
Tôi khẽ cười: “Ồ, vậy cô là tình yêu đích thực à?”
Tô Anh hơi nhíu mày, ngay khi cô ta vừa định mở miệng thì tôi đã nhanh chóng lên tiếng cắt ngang: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin trên đời này có tình yêu đích thực?”
Tôi hơi ngả người ra sau, giọng điệu mang theo chút châm biếm pha lẫn mệt mỏi: “Hơn nữa, nếu anh ấy thật sự yêu cô thì đã chẳng cưới tôi.”
Sắc mặt Tô Anh lập tức trắng bệch đi, lớp phấn trên má dường như cũng chẳng che nổi sự bối rối. Nhìn cô ta như vậy, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác phức tạp: có lẽ là sự sung sướng vì chiếm thế thượng phong, nhưng xen lẫn đâu đó là một chút thương hại mơ hồ.
“Nhưng không sao, tôi rất rộng lượng. Tôi có thể ly hôn với anh ấy.”
Tô Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt cô ta thoáng qua vẻ hoảng hốt. Tôi cười khẩy một cái, rồi chậm rãi nói tiếp: “Chỉ có điều, tiền đề là anh ấy phải đồng ý ly hôn với tôi.”
Câu nói ấy khiến gương mặt Tô Anh hoàn toàn mất sắc. Đôi môi cô ta run nhẹ, và chẳng thể nói thêm lời nào.
Tôi đứng dậy, thu dọn túi xách, rồi quay người bước ra khỏi quán cà phê. Không khí buổi chiều se lạnh, gió lùa qua hàng cây, mang theo mùi cà phê thoảng đắng nơi đầu lưỡi.
Tôi đi thẳng đến chiếc Bentley đang đỗ bên lề đường rồi kéo cửa xe ra.