Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Cư Chính đang ngồi bên trong. Anh mặc vest chỉnh tề, hai chân vắt chéo, tay cầm một tập tài liệu dày. Thấy tôi bước vào, anh chỉ ngẩng lên liếc nhìn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc, dáng vẻ trầm tĩnh đến mức khiến người khác không đoán nổi đang nghĩ gì.
Mãi cho đến khi tấm chắn tự động nâng lên, ngăn cách khoang trước và sau, anh mới đặt tập tài liệu xuống, rồi bỗng nhiên vươn tay kéo tôi lại gần.
“Nói chuyện gì thế?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, và điềm nhiên đáo: “Chuyện nên nói, hay không nên nói, em đều đã nói hết rồi.”
Lông mày anh khẽ nhíu lại, và ánh mắt cũng lạnh đi vài phần: “Em thật sự muốn nhường vị trí hiện tại cho cô ta sao?”
Tôi không đáp, mà chỉ cúi đầu, và giọng nói cũng nhỏ hẳn đi: “Nếu anh thích cô ta, em có thể ly hôn với anh.”
Ngay khi lời vừa dứt, bàn tay đặt bên hông tôi bỗng siết lại. Lực mạnh đến mức khiến tôi hơi nghiêng người về phía anh. Hơi thở anh sát bên tai, lạnh mà nặng, từng chữ bật ra khàn khàn và tràn đầy sức ép: “Thích cô ta?”
Lương Cư Chính khẽ cười, nhưng mà là một nụ cười mang theo chút giễu cợt: “Anh thích ai, chẳng lẽ em không biết sao?”
Tim tôi khẽ rung, nhưng khi tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì anh đã đưa tay nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải ngẩng mặt đối diện với ánh nhìn sâu hun hút ấy: “Vậy năm đó em lao vào anh, là vì thích anh, hay là vì có mục đích khác?”
Ánh mắt anh như muốn xuyên thẳng qua lớp vỏ bình thản mà tôi cố giữ. Câu hỏi ấy khiến tôi sững lại, và trong khoảnh khắc ấy, ký ức cũ bỗng nhiên ùa về — là lần gặp thứ ba của chúng tôi.
Hôm đó, tôi và cô bạn thân say khướt trong quán bar. Tiếng nhạc chát chúa, ánh đèn rực rỡ như muốn xé toang màn đêm. Giữa những khuôn mặt lạ, có một người bước tới, kế tiếp nghe thấy một giọng nói trầm thấp và dứt khoát: “Tôi đưa các cô về.” Khi ấy, tôi chỉ nghĩ đó lại là một gã đàn ông chẳng biết lượng sức và định bắt chuyện giữa chốn ồn ào này.
Xách chai rượu vào phòng riêng, tôi mới nhận ra người đàn ông ngồi bên trong chính là Lương Cư Chính. Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt mang theo một chút ngạc nhiên xen lẫn ý cười nhàn nhạt.
Tôi không biết vì sao khi ấy lại bước đến gần anh, chỉ nhớ mình đã kéo anh uống vài ly, rồi không biết từ lúc nào, tôi đã say gục trong lòng anh mà chẳng chịu đứng dậy. Anh đành đưa tôi về nhà, sắp xếp cho tôi ngủ ở phòng khách. Thế nhưng, nửa đêm tôi khát nước, lảo đảo xông vào phòng anh, và sau đó lại mơ hồ đi nhầm vào phòng tắm. Và cuối cùng, những chuyện vốn không nên xảy ra… lại vẫn xảy ra, không cách nào ngăn được.
Thấy tôi im lặng, bàn tay anh càng siết chặt hơn, lực mạnh đến mức khiến hơi thở tôi nghẹn lại. Tôi đau đến nỗi miệng phản ứng nhanh hơn cả lý trí: “Đương nhiên là thích anh rồi.”
Anh cúi mắt nhìn tôi, ánh nhìn sâu không đoán nổi là vui hay giận. Tôi vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.
Lương Cư Chính đột nhiên bật cười, nụ cười trầm khẽ thoát ra từ cổ họng, sau đó ấn tôi chặt vào lòng: “…Tốt nhất là như vậy.”
Tôi khẽ đấm vào ngực anh, giọng nửa thật nửa đùa: “Anh và Tô Anh tốt nhất cũng phải trong sạch cho tôi.”
Anh nắm lấy tay tôi, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, giọng khàn trầm, chậm rãi: “Anh và cô ta không có quan hệ gì. Chưa bao giờ để tâm, nói gì đến thích.”
Không biết có phải liều thuốc an thần anh cho tôi hôm ấy đã phát huy tác dụng hay không, mà những ngày sau đó, tôi chẳng còn bận tâm đến Tô Anh nữa. Thay vào đó, tôi bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của chúng tôi.
Thế nhưng, chỉ vừa bàn với người tổ chức được một ngày, tôi đã bắt đầu thấy chán. Mọi thứ đều quá rườm rà và quá mệt mỏi, từ thiệp mời, hoa cưới, cho đến cả màu khăn trải bàn.
Khi đến phần chọn nhạc, người tổ chức đề xuất một bài hát của Tô Anh. Tôi thoáng sững lại và hỏi cô ấy tại sao. Người đó mỉm cười rồi nói: “Bài này đang rất nổi, nhiều cặp đôi mới cưới đều chọn phát bài này.”
Tôi liếc cô ấy một cái, ánh mắt lạnh nhạt, rồi đứng dậy nói với thư ký: “Tôi không thích, đổi đi.”
Ngày hôm sau, người tổ chức đã được thay bằng một người khác. Lương Cư Chính biết chuyện, nhưng chỉ khẽ mỉm cười và cũng không nói thêm gì.
“Tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng anh.” Vừa nói, anh vừa đứng bên giường thắt cà vạt và kiên nhẫn đợi tôi.
Tôi lười biếng bò dậy, vừa ngáp vừa bước lại gần để giúp anh thắt nốt nút cuối cùng.
“Có thể gặp được nhiều ngôi sao lắm đấy,” anh đột nhiên nói với giọng điệu lơ đãng.
Tôi lập tức hứng thú, nghiêng đầu nhìn anh: “Có Tống Kỳ Dã không?”
Lương Cư Chính khẽ liếc tôi, ánh mắt anh bỗng tối đi một chút: “Sao em biết cậu ta?”
Tôi bĩu môi: “Anh ấy xuất hiện cùng anh ở concert của Tô Anh nên em không thể không biết được.”
Anh nhíu mày, giọng điệu hạ thấp mang rõ sự chất vấn: “Vậy ra em vẫn luôn tơ tưởng đến cậu ta à?”
Ban đầu tôi định nói “phải” để chọc tức anh, nhưng nghĩ lại sợ anh nổi cơn ghen nên đành thôi. Tôi chỉnh lại cà vạt cho anh, rồi vòng tay qua cổ làm nũng: “Anh ấy làm sao mà đẹp trai bằng ông xã của em được.”
Ánh mắt Lương Cư Chính tối thêm và nhìn tôi không chớp. Tôi cười, giả vờ vô tư: “Em không đu idol đâu.”
Anh hơi nhướn mày, giọng trầm xuống: “Vậy thì chữ ký trong ngăn kéo của em là của ai?”
Tôi cứng họng. Đó là ca sĩ tôi yêu thích từ nhỏ — người tôi vẫn gọi là “thần tượng” — chứ đâu phải ngôi sao nhỏ mới nổi bây giờ. Sự khác biệt ấy dù nói thế nào anh cũng chẳng chịu hiểu.
“Concert năm nay,” anh hỏi, “em vẫn đi chứ?”
Tôi gật đầu ngay: “Đương nhiên rồi. Năm nào em cũng không bỏ lỡ. Em biết anh sẽ không đi nên em sẽ đi với bạn.”
Anh im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói, giọng chậm rãi nhưng không cho phép từ chối: “Anh đi cùng em.”
Ánh nhìn của anh trầm hẳn xuống, sâu và nặng như một lời cảnh cáo. “Nhớ kỹ…” Anh nói: “... chỉ có mình anh thôi.”
Trước buổi tiệc còn có thảm đỏ nhưng nó chỉ dành cho giới nghệ sĩ. Do đó, tôi và Lương Cư Chính đi thẳng vào trong, giữa không gian sang trọng, ánh đèn phản chiếu lên sàn cẩm thạch bóng loáng nơi tụ tập đủ các ông lớn trong giới.
Chưa đi được bao lâu, tôi đã trông thấy ông anh họ đào hoa của mình. Anh ta đang ôm một nữ minh tinh và ghé sát tai cô ta nói gì đó. Nụ cười lười nhác hiện rõ. Tôi bật cười khẽ và lén lấy điện thoại ra, định chụp lại làm bằng chứng để trêu chọc sau này.
Tuy nhiên, vừa nhấn máy, trước mặt tôi bỗng xuất hiện một người, chắn ngang tầm nhìn. Khuôn mặt người đàn ông lạ bặm trợn, ánh mắt lạnh, giọng nói nặng trịch: “Xóa đi.”
Tôi ngẩng đầu, chẳng buồn để ý rồi xoay người định bước đi. Thế nhưng cổ tay tôi bị kéo giật lại.
“Tôi bảo cô xóa đi!”
Cánh tay anh ta siết chặt khiến tôi khẽ cau mày. Ngay khi định phản ứng, sau lưng tôi vang lên một giọng nói dịu dàng quen thuộc: “Cô Trần, anh ấy là vệ sĩ của tôi.”
Tôi quay người lại. Tô Anh đang bước tới, dáng người mảnh mai trong bộ lễ phục trắng thướt tha. Tóc cô ta búi cao để lộ chiếc cổ mảnh cùng xương quai xanh tinh tế. Đặc biệt là trên cổ là sợi dây chuyền sapphire xanh ánh lên thứ ánh sáng lạnh quen thuộc đến lạ. Hình như đó là mẫu thiết kế đặc biệt của thương hiệu do mẹ chồng tôi làm đại diện.
Cô ta dừng trước mặt tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, giọng điệu mềm mại và cũng đầy lễ độ: “Cô Trần, bữa tiệc hôm nay được giữ kín với giới truyền thông nên không cho phép ai chụp ảnh. Phiền cô xóa đi.”