Em Đi Cầu Độc Mộc - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14

Không biết đã qua bao lâu, tôi nhận được cuộc gọi của Viên Tiểu Quân.

“Lâm Náo Náo, anh đang ở trước cổng cơ quan em, xuống đây một lát nhé.”

Giọng anh ấy không nghe ra chút gợn sóng nào.

Tôi vội dặm lại chút phấn, khoác áo ngoài, rồi bước xuống lầu.

Gặp anh ấy bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy mặc cảnh phục. Cao một mét tám, trên người là bộ đồng phục đầy chính khí, đứng dưới ánh nắng — thật rực rỡ biết bao!

Về sau… Tôi cũng không biết liệu còn có thể được nhìn thấy nữa không? Vậy thì… Cứ nhìn thêm một chút đi.

Có lẽ anh ấy cảm nhận được ánh mắt tôi, quay đầu nhìn sang. Vừa thấy tôi, anh ấy chạy đến, ôm chầm lấy tôi.

“Xin lỗi!” Tôi không biết phải nói gì mới phải.

“Lâm Náo Náo, anh đã từng nói với em chưa, là anh rất, rất thích em!” Anh ấy càng ôm tôi chặt hơn.

“Xin lỗi.” Nghe anh ấy nói thế, tôi càng thêm buồn, bật khóc.

“Đừng khóc, đừng khóc, Náo Náo của anh từ khi nào lại thành cô bé mít ướt thế này?” Anh ấy khẽ dùng cằm mình cọ lên tóc tôi, dịu dàng nói.

Vì thỉnh thoảng có người qua lại, mà chỗ này lại là trước cổng đơn vị, tôi đành luyến tiếc rời khỏi vòng tay anh ấy. Anh ấy vẫn đang mặc đồng phục, tôi không thể để nước mắt mình làm ướt đi thứ thiêng liêng mà Tổ quốc trao cho anh ấy.

Sau đó, anh ấy hỏi xin tôi số của Tiêu Bân.

Rồi sau đó nữa, Tiêu Bân không bao giờ liên lạc với tôi nữa.

Rồi rồi sau đó nữa, anh ấy dắt tôi vào cuộc sống, viết nên một thứ lãng mạn khiến mọi mối tình khác đều trở nên nhạt nhòa.

HẾT.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo