Em Đi Cầu Độc Mộc - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12

Thế giới này rất rộng, từng rộng đến mức tôi có cố gắng chạy thật nhanh cũng không thể tới được nơi xa xôi mình mong muốn; nhưng thế giới này cũng có lúc rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần tôi xoay người lại—liền bắt gặp khung cảnh đẹp nhất đời.

Vì thay đổi công việc, tôi phải sống xa nhà hơn. Bố mẹ thấy vậy bất tiện, nên đã mua cho tôi một chiếc ô tô. Bằng lái đã thi được ba năm rồi mà tôi vẫn chưa lái được mấy lần, nghĩ lại cũng thấy buồn cười.

Hồi mới lấy bằng, tôi cứ quấn lấy Tiêu Bân đòi anh tập lái cùng. Kết quả là… Chỉ lái một buổi đã cãi nhau không vui. Từ lúc tôi nổ máy, anh đã chê bai suốt đoạn đường: Vặn chìa khóa không đúng tư thế, ghế chỉnh quá gần, khởi động không bật xi-nhan trái, đến ngã tư khuất không bấm còi, xuống xe không nhìn gương hậu, rẽ thì vòng cung quá rộng…

Càng nghe anh nói, tôi càng rối. Suốt đường đi căng thẳng đến mức chân tay như cứng lại. Buổi tập lái đó trở thành một vết thương tâm lý không thể xóa nhòa.

Thế nên, khi Viên Tiểu Quân đề nghị tập lái cùng tôi, tôi từ chối ngay không cần nghĩ.

Anh ấy có hơi hụt hẫng, nhưng vẫn đến đứng chờ dưới nhà tôi từ sớm, nói là muốn truyền bí quyết lái xe cho tôi.

“Lâm Náo Náo, lần cuối anh xác nhận lại với em, em thật sự không cần anh ngồi cạnh à?” Anh ấy vẫn chưa yên tâm.

“Không cần không cần, anh mà ngồi bên cạnh em lại căng thẳng đến lái không nổi.”

“Em chắc em lái được chứ?”

“Em cũng học ở trường dạy lái chính quy đấy nhé! Nào, nhanh truyền bí kíp cho em đi.” Tôi bắt đầu háo hức.

“Bí kíp hả…” Anh ấy làm bộ thần bí.

“Mau nói đi, em sắp thành thần xe đèo Thu Minh rồi đây này!”

“Thần xe? Nghĩ như vậy là rất nguy hiểm đó, Lâm Náo Náo.” Anh ấy nhìn tôi như đang suy ngẫm sâu xa.

“Anh Quân ơi, nói đi mà…” Tôi lắc lắc tay anh ấy.

“Nghe kỹ nhé, chỉ có tám chữ: ‘Thà dừng ba phút, chứ không vội một giây’.”

“Chỉ vậy thôi á?” Tôi không tin nổi vào tai mình.

“Ừ.” Anh ấy kiên định.

Tôi chỉ biết im lặng. Trời ơi, tôi còn tưởng là bí quyết giang hồ thâm sâu gì, ai ngờ chỉ tám chữ đã gói gọn tất cả.

“Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ rồi…” Tôi đáp, có chút hụt hẫng.

“Nhắc lại lần nữa.”

“Thà dừng ba phút, chứ không vội một giây.”

“Ừm, ngoan lắm! Lên đường đi.” ânh ấy xoa nhẹ đầu tôi.

Lên xe, khởi động, vào số D, nhẹ đạp ga, xuất phát! Ồ, số tự động cũng dễ mà!

“Tôi từng băng qua núi và đại dương.

Cũng từng chen qua biển người.

Tôi từng có tất cả…

Rồi tất cả vụt tan như khói.

Tôi từng mất mát, thất vọng.

Lạc lối chẳng biết đi đâu.

Cho đến khi nhận ra.

Bình thường mới là câu trả lời duy nhất…”

Bài hát yêu thích của tôi vang lên từ radio, mọi thứ thật yên bình, thật đẹp.

Phía trước chuẩn bị chuyển làn, tôi liếc nhìn gương chiếu hậu—ủa, xe màu xám kia… Là xe của Viên Tiểu Quân? Anh ấy vẫn đi theo tôi à? Anh ấy vẫn luôn đi theo tôi! Chắc là lo tôi có chuyện… Nhưng lại không nói gì.

Tôi vô thức giảm tốc, bắt đầu tận hưởng buổi chiều tĩnh lặng này.

Là gió nhẹ, là hoàng hôn, là sự bình yên—là điều không gì thay thế được.

13

Mí mắt trái giật giật — chuyện tốt sắp đến, hoặc là được thăng chức, hoặc là trúng tiền. Còn mí mắt phải giật á? — không xui thì là cực kỳ xui. A~ xì xì xì! Đúng là mê tín phong kiến, tôi không tin đâu!

Sáng sớm, mí mắt phải của tôi cứ giật không ngừng, từ lúc ngủ dậy đến lúc ngồi vào bàn làm việc vẫn chưa yên.

Ủa? Cái gì đây? Thư hả? Thời buổi nào rồi mà còn có người viết thư cho tôi? Tôi tò mò mở phong bì ra.

Bên trong rơi ra vài tờ giấy viết thư cũ!

Tôi quay số một dãy số mà bao năm vẫn chưa quên được. Lúc đó tôi nghĩ, chắc mình mất lý trí rồi.

“Sao lại nhớ ra mà gọi cho anh vậy?” Không hề có lời hỏi thăm, chỉ có giọng điệu châm chọc.

“Anh muốn gì?” Tôi hơi hoảng.

“Lâm Gia Gia, là em gọi cho anh đấy, còn hỏi anh muốn gì?”

“Anh gửi thư cho tôi làm gì?” Tôi không có hứng chơi trò chữ nghĩa với anh.

“Em nói xem, cái cậu tên Viên Tiểu Quân ấy mà nhìn thấy đống thư này, sẽ có cảm giác thế nào?”

“Tiêu Bân, mẹ kiếp, anh bị thần kinh à?”

“Hahaha… Chỉ là mấy hôm trước tôi dọn nhà, vô tình tìm thấy mấy lá thư cũ. Đọc lại thấy vừa sến súa vừa cảm động, muốn chia sẻ với em một chút. Dù gì tôi nghĩ, giờ em chắc viết không nổi nữa đâu.”

“Thấy vui sao?”

“Vui chứ!”

Nếu tôi nhớ không lầm thì… Chúng tôi nên kết thúc trong hòa bình rồi mà? Sao lại quay về cái kiểu cẩu huyết thế này? Anh điên rồi à? Còn “bạch nguyệt quang” của anh đâu? Không quản anh à? Tôi có cả đống câu hỏi đang xoay vòng trong đầu.

Tôi thật sự chẳng muốn nói thêm câu nào, liền dập máy.

Rốt cuộc là sao? “Lãng tử quay đầu” sao?

Cuộc điện thoại đó khiến tôi rối bời. Đáng lý ra không nên thế này mới đúng. Đang yên đang lành không đi bảo vệ “ánh trăng sáng” lại quay về ăn cỏ non? Không được, tôi phải làm rõ anh lên cơn bệnh gì.

Tôi gọi cho một người bạn chung của cả hai, nghe xong thì đại khái hiểu chuyện rồi. “Bạch nguyệt quang” của anh vốn nghĩ làm cảnh sát thì oai phong, có địa vị, không ngờ cuộc sống phía sau lại là vất vả khổ cực, không cho được biệt thự xe sang, cũng không có thời gian bầu bạn như mong muốn. Thế là — anh lại bị đá.

Rồi sao nữa? Nhớ tới tôi làm gì?

Thật là buồn cười! Thật là lố bịch!

Chính khoảnh khắc đó, tôi nhận ra: Bao nhiêu cảm tình từng dành cho anh, bao nhiêu yêu thương từng có, bao nhiêu mộng tượng đẹp đẽ từng nuôi dưỡng — tất cả, đã tan thành mây khói.

Tiêu Bân, tôi thật sự không còn thích anh nữa. Thế nên, sự đe dọa của anh với tôi — chẳng có chút tác dụng nào cả.

Tôi chụp toàn bộ những bức thư từng viết cho anh, không giữ lại gì, gửi hết cho Viên Tiểu Quân. Tôi cũng kể cho anh ấy biết tâm trạng tôi rối bời suốt cả sáng nay, kể hết những chuyện xấu hổ từng qua.

[Viên Tiểu Quân, xin lỗi nhé! Em không có một quá khứ hoàn hảo.] 

Gửi xong tin nhắn, tôi lau nước mắt, mở máy tính, bắt đầu công việc.

Người dũng cảm không phải là người không bao giờ khóc, mà là người sẵn sàng chạy tiếp dù trong mắt còn đầy nước. Dù tương lai thế nào, dù chỉ còn một mình, tôi cũng sẽ rực rỡ bước tiếp — núi không cản, biển cũng chẳng ngăn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo