Em Gái Phản Diện Không Muốn Chết Yểu - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9.

Tôi không dám tưởng tượng Thẩm Vọng Tu sẽ làm gì với tôi nữa.

Nhưng tôi biết tiếp theo mình phải làm gì.

Dù là tiểu thư nhà họ Thẩm hay nhà họ Chu, tôi đều có tiền, có nhan sắc, có tài năng, có vóc dáng, và còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Tôi phải sống tiếp.

Tôi cũng chặn luôn cả tài khoản chính của Thẩm Vọng Tu trên WeChat.

Tối đó tôi ngủ một mạch không mộng mị. Sáng hôm sau, nhà họ Chu tuyên bố chính thức đã tìm lại con gái thất lạc mười lăm năm, và sẽ sớm tổ chức tiệc mừng con gái trở về.

Chu Thời An nói với tôi Thẩm Vọng Tu tức đến mức phát điên vì tôi không về, tôi liền bảo hắn sau này đừng đối đầu với Thẩm Vọng Tu nữa, gặp là tránh xa ra.

Chu Thời An không hiểu, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh:

“Dù em không nói lý do, nhưng anh tin em có lý do riêng. Em là em gái ruột của anh, em sẽ không hại anh.”

Thấy hắn cười ngốc ngốc, tôi càng chắc chắn — hắn chính là phản diện ngốc nghếch nhất thế giới này!

Tiệc đón tôi trở về được tổ chức rất nhanh, toàn bộ giới thượng lưu ở Bắc Kinh đều được mời.

Chu Thời An nói với tôi Thẩm Vọng Tu cũng sẽ tới, chuyện này không tránh khỏi — vì sản nghiệp nhà họ Thẩm đang cực kỳ lớn mạnh. Dù hai nhà âm thầm đối đầu, nhưng thiệp mời vẫn phải gửi, giữ thể diện là quan trọng nhất.

Tôi thầm nghĩ, chắc Thẩm Vọng Tu sẽ không tới đâu nhỉ…

Bộ lễ phục tôi mặc do mẹ nuôi đích thân chọn — toàn là hàng haute couture quốc tế, còn có cả vương miện nạm kim cương, thuộc loại hàng sưu tầm.

Họ biết tôi từng sống tốt ở Thẩm gia, nên chi cực mạnh cho buổi tiệc này, để người ngoài thấy rằng nhà họ Chu mới là nơi tôi thực sự thuộc về.

Trước giờ tiệc bắt đầu, tôi ngồi trong phòng trang điểm, hơi buồn chán, ngồi ngẩn ngơ trước gương.

Thì Thẩm Vọng Tu đột nhiên xuất hiện trong gương.

Tôi thoáng giật mình, rồi lập tức nhớ ra anh ấy là nam chính, còn tôi chỉ là em gái phản diện, kiểu nhân vật chết sớm…

Tôi xịu mặt xuống ngay.

“Em gái… Không, phải gọi là bảo bối mới đúng. Lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?” — thân hình cao lớn như cánh cửa đôi của Thẩm Vọng Tu chặn hết lối ra phòng trang điểm.

Tôi toát cả mồ hôi, cố gắng nặn ra một nụ cười không đến nỗi thất lễ:

“Anh Thẩm đi nhầm phòng rồi ạ, sảnh tiệc ở phía kia cơ.” — tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ hướng.

Nhưng anh ấy lại nắm lấy tay tôi, kéo về phía anh ấy, tôi lảo đảo ngã vào lòng anh ấy.

Hương gỗ trầm lạnh quen thuộc bao trùm lấy tôi, suýt nữa khiến tôi mềm nhũn cả người. Tôi từng biết bao lần mặt dày bám lên người anh ấy, nũng nịu đòi ôm, tiện thể ăn đậu hũ.

“Anh vẫn thích em gọi anh là anh trai, hoặc là đại đáng yêu cơ.” — Thẩm Vọng Tu thì thầm bên tai tôi.

10.

Vì sợ anh ấy và nữ chính có dính líu gì, nên khi tôi dùng tài khoản phụ để yêu đương online với anh ấy, hai đứa còn đặt biệt danh cho nhau. Anh ấy gọi tôi là “Bảo Bối Hôn Hôn”, còn tôi gọi anh ấy là “Đại Đáng Yêu”.

Ký ức ngu ngốc năm xưa đột nhiên tấn công tôi, khiến đầu tôi ong lên như muốn nổ tung.

Lý ra thì Thẩm Vọng Tu sẽ không đến dự tiệc “trở về” của tôi, cùng lắm là cho một đại diện nhà họ Thẩm đến thôi. Vậy mà hôm nay anh ấy lại đích thân xuất hiện—chắc chắn là đến để trả thù tôi.

Anh ấy muốn phá hỏng buổi tiệc của tôi sao?

Tôi sợ quá nên lập tức đẩy anh ấy ra xa.

“Mấy chuyện đó là do em trẻ người non dạ mà làm bậy, xin anh, Thẩm tiên sinh, quên hết đi.” 

Tôi cúi đầu chín mươi độ để xin lỗi, suýt chút nữa thì quỳ xuống luôn rồi.

Nhưng Thẩm Vọng Tu nào có ý định buông tha. Anh ấy bước từng bước áp sát, ép tôi đến tận chân tường. Tôi không còn đường lui. Anh ấy không bỏ lỡ cơ hội, áp sát hơn nữa.

“Nhưng mà, anh lại không muốn quên.”

“Kiều Kiều của anh từng tán tỉnh anh đến nỗi lòng anh rối loạn, rồi bỗng dưng lại bảo anh quên sạch sao? Em vô tâm thật đấy.” 

Giọng anh ấy nhẹ tênh bên tai tôi, hơi thở nóng rực phả lên da thịt, khiến toàn thân tôi cứng đờ.

Chết rồi… Quả nhiên là đến trả thù.

“Thẩm Vọng Tu, tôi sai rồi, tôi…”

Tôi vội vàng xin tha, nhưng đôi môi ấm áp của anh ấy đã đè xuống môi tôi, chặn hết lời.

Một tay anh ấy ôm gáy tôi, tay kia siết chặt eo tôi, nụ hôn bá đạo và dữ dội đến mức như muốn hòa tôi vào trong máu thịt mình.

Nụ hôn đến quá bất ngờ khiến tôi trở tay không kịp, người mềm nhũn như lụa, trượt xuống. Thẩm Vọng Tu đỡ lấy tôi, nhưng vẫn không chịu buông.

Mãi đến khi có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, anh ấy mới buông tôi ra. Khóe môi bị tôi cắn rách, anh ấy còn tỏ vẻ nghịch ngợm mà liếm liếm chỗ rách ấy.

Khi Chu Thời An đến, tôi đã chỉnh đốn xong xuôi. Ngoại trừ môi hơi sưng đỏ thì chẳng ai nhận ra điều gì.

Thấy Thẩm Vọng Tu, ánh mắt Chu Thời An lập tức trở nên đề phòng.

“Cậu đến đây làm gì?” Chu Thời An bước lên chắn trước mặt tôi.

Thẩm Vọng Tu cười nhạt như gió xuân: “Đến tặng quà cho Kiều Kiều, dĩ nhiên rồi.”

Tôi: “?”

Quà gì chứ?

Nụ hôn à?

Anh ấy đi rồi, lúc đi còn không quên nhướng mày về phía tôi, vẻ mặt vừa đắc ý vừa thoả mãn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo