Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Trong sảnh tiệc, giới thượng lưu tề tựu đông đủ. Dù tôi mới là nhân vật chính hôm nay, nhưng Thẩm Vọng Tu lại như ngôi sao sáng rực, chiếm trọn mọi ánh nhìn.
Ba mẹ nuôi nhà họ Chu tức đến mức nghiến răng ken két.
Họ kéo tôi đi giới thiệu với các gia đình thân quen với nhà họ Chu. Ai nấy đều niềm nở bắt chuyện, tôi kết bạn được với không ít người.
Khi đang cùng đám thanh niên trẻ cụng ly, tôi cảm nhận được một ánh nhìn nóng rực. Nhìn theo ánh mắt đó, quả nhiên là Thẩm Vọng Tu.
Trước kia tôi chẳng giao du mấy — một là vì ánh mắt luôn dán vào Thẩm Vọng Tu, sợ anh ấy và Chu Thời An gây gổ.
Hai là vì tên bệnh kiều kia cấm tôi tiếp xúc với đám thiếu gia công tử.
Giờ thì tôi buông bỏ tất cả, tự do kết bạn.
Lập tức, WeChat nổ tung.
Uống đến ba chén, đầu óc mơ màng, lúc tôi loạng choạng đi vào toilet rửa tay thì Thẩm Vọng Tu thừa cơ ôm tôi lên và đưa đi.
“Kiều Kiều, mấy bữa tiệc kiểu này trước đây em lúc nào cũng chỉ nhìn mỗi mình anh.”
“Đêm nay em lại nhiệt tình quá mức rồi.”
Anh ấy đưa tôi về nhà họ Thẩm, ném thẳng vào phòng cũ của tôi.
Ơ kìa? Giờ tôi là thiên kim nhà họ Chu rồi cơ mà, sao còn bị nhốt?
Tôi bắt đầu chửi anh ấy. Chửi gì thì tôi quên rồi, vì uống nhiều quá.
Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi lờ mờ nhớ lại chuyện đêm qua, không dám đối mặt với Thẩm Vọng Tu. Mãi đến khi nghe người hầu nói anh ấy đã rời nhà từ sáng sớm để đi làm, tôi mới thở phào.
Không ai ngăn tôi, tôi thuận lợi quay lại nhà họ Chu.
Vừa về đến, ba mẹ nuôi nhà họ Chu đã xúm lại hỏi han dồn dập, xem tôi có bị thương không.
Tôi liên tục lắc đầu.
Họ mới chịu thả lỏng.
Dù tôi chưa thân với họ, nhưng có thể cảm nhận được: Họ thật sự tốt.
“Hôm qua chắc con cũng kết bạn được không ít với mấy thiếu gia rồi, chịu khó trò chuyện với họ nhé, đều là những người có mối quan hệ làm ăn với nhà họ Chu.”
“Con là con gái duy nhất của ba mẹ, chỉ cần con chịu mở lòng, người ta cũng sẽ vui vẻ kết thân với con.”
Ba mẹ nói từng câu từng lời.
Lúc đó tôi mới nhớ ra, hôm qua add WeChat xong, nhiều người gửi tin nhắn, nhưng tôi say quá nên chẳng trả lời ai cả.
“Ba mẹ yên tâm, con sẽ hòa đồng với họ.”
Tôi đáp.
Tôi hai mươi tuổi rồi, đâu còn là con nít, vậy mà ba mẹ lại lo lắng từng li từng tí.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, chắc là họ muốn bù đắp lại tình cảm bị thiếu hụt bao năm nay.
Ở nhà chưa lâu thì nghe tin: Chu Thời An và Thẩm Vọng Tu cãi nhau.
Lý do là tối qua Thẩm Vọng Tu đột ngột đưa tôi đi mất, Chu Thời An rất bất mãn.
Tôi đến nơi thì thấy hai người đã đấu võ mồm cả buổi. Vừa thấy tôi, Thẩm Vọng Tu lập tức im lặng, dựa vào ghế sofa, quay mặt đi.
Chu Thời An thì ngược lại, vẫn cứ mồm năm miệng mười.
“Hừ, chiếm em gái suốt mười lăm năm chưa đủ, giờ người ta mới nhận tổ quy tông thì cậu lại muốn giấu đi như trộm cắp!”
“Đường đường là người cầm quyền nhà họ Thẩm, sao lại làm trò như mèo ăn vụng thế hả?”
“Thẩm Vọng Tu, cậu tin không, tôi gọi truyền thông đến là cậu lên mặt báo ngồi mấy ngày luôn đấy?”
“Kiếp trước cậu là cái khăn lông à? Sao mà xoắn xuýt chỉ mỗi em gái tôi thế? Cậu không biết đi tranh em gái nhà người khác à?”
[…]
Thẩm Vọng Tu mồm độc vốn có tiếng, trước kia tôi luôn tìm cách bịt miệng anh ấy, nên giờ mới phát hiện ra Chu Thời An còn chua ngoa hơn gấp bội.
Tôi vừa kéo hắn lại vừa vội vàng xin lỗi Thẩm Vọng Tu:
“Anh ấy còn chưa tỉnh rượu từ tối qua…”
Tôi cười gượng.
Thẩm Vọng Tu liếc qua Chu Thời An, mặt không biểu cảm: “Nể mặt Kiều Kiều, tôi tha cho cậu.”
Chu Thời An: “?”
“Thẩm Vọng Tu, cậu tưởng cậu giỏi lắm hả, đồ tâm thần biến thái…”
—BỐP!
Tôi hoảng quá, để bịt miệng Chu Thời An lại, tôi tát thẳng vào mặt hắn.
“Đừng nói nữa!” Tôi sắp khóc vì tức.
Trước kia sợ Thẩm Vọng Tu hại tôi mất mạng, giờ tưởng yên ổn rồi, thì Chu Thời An lại khiến tôi muốn phát điên.
Chu Thời An sững sờ, còn Thẩm Vọng Tu thì… Bật cười.
“Trước đây, mỗi lần Kiều Kiều muốn tôi im lặng, đều nhẹ nhàng nhỏ nhẹ lắm cơ.” Anh ấy chọc thẳng vào tim.
Rồi anh ấy nói tiếp:
“Chu Thời An, nếu đêm qua không có tôi, Kiều Kiều bây giờ đã là của người khác rồi.”