Em gái tôi yêu một người mẫu ma-nơ-canh trong trung tâm thương mại. - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trình Dương nhíu mày, giọng nói căng thẳng.


"Em đừng đi trước! Chuyện này không đơn giản! Em chẳng lẽ không muốn biết, người mẫu kia rốt cuộc là thứ gì sao?"


Tôi trừng lớn mắt, tư duy trong nháy mắt trở nên linh hoạt.


Khao khát to lớn hóa thành sự tò mò vô tận, chúng tôi trở lại bên cạnh camera giám sát, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Diệp Trừng cưa đứt ổ khóa.


Sau khi xông vào, Diệp Trừng giống như phát tình ôm lấy người mẫu mà nó ngày đêm mong nhớ, sốt ruột hôn lên làn da giữa cổ của Bạch Hoa.


Mặc dù màn hình giám sát trong bóng tối tương đối mơ hồ, nhưng chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy, nó vừa đắm chìm vừa di chuyển thân thể của mình, hai tay vừa theo gấu áo hoodie của Bạch Hoa mà sờ vào.


Cảnh tượng quá chướng mắt, tôi trong lòng khó chịu, lén lén liếc nhìn Trình Dương đang chuyên chú bên cạnh.


Ngay lúc này, anh ấy đột nhiên hô một tiếng.


"Không xong!"


Tôi theo bản năng nhìn sang.


Mà vừa nhìn, suýt chút nữa đã dọa vỡ mật của tôi.


Chỉ thấy tấm trên lưng gầy gò của em gái, đột nhiên hiện ra một đôi cánh tay trắng bệch.


Bạch Hoa, sống lại rồi!


Cảm giác kinh hoàng trong nháy mắt dọc theo cột sống của tôi xông vào đỉnh đầu.


Tôi sợ đến mức tay chân tê dại, tầm mắt không tự chủ được nhìn theo cánh tay kia nhìn lên.


Ngũ quan vốn bất động dưới mũ len, bắt đầu di chuyển trên khuôn mặt trắng như thạch cao.


Giống như người ngủ say đã lâu vừa mới tỉnh lại, đang tìm vị trí tốt nhất để phân bố ngũ quan.


Diệp Trừng còn đắm chìm trong thế giới đơn phương của mình, hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi của người trước mặt.


Cho đến khi người mẫu kia đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía camera giám sát lộ ra một nụ cười tà mị.


"A——"


Giây tiếp theo, tiếng khóc đầy kinh sợ của Diệp Trừng xé rách không trung toàn bộ trung tâm thương mại.


Tôi trong nháy mắt hoàn hồn, theo bản năng cầm một ống thép bên cạnh, bước nhanh ra khỏi phòng giám sát.


Tôi chạy đến cửa hàng thời trang đường phố, Bạch Hoa đang ngồi trên người Diệp Trừng, vươn ra đôi tay trắng bệch kia hung hăng bóp cổ em gái.


Ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn pin rơi trên mặt đất, chiếu sáng khuôn mặt em gái dần mất đi huyết sắc.


Tôi nghiến răng giơ cao ống thép, nhắm vào đầu Bạch Hoa mà hung hăng đập xuống.


Ngay trong khoảnh khắc sắp đánh trúng, Bạch Hoa có cảm giác mà nghiêng người một cái.


"Bùm" một tiếng, vừa vặn đánh trúng vai phải của anh ta, một cánh tay lăn lông lốc sang một bên.


"Chạy mau!"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo