Em là bà nội của anh - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8

 

Sốt cao suốt đêm, tới trưa hôm sau mới hơi hạ.

 

Trình Húc nhờ dì giúp việc nấu cháo, nhưng tôi không có khẩu vị, chẳng ăn được gì.

 

Chiều anh ta về nhà, thấy tôi vẫn nằm bẹp trên giường: " lĐỡ chút nào chưa?"

 

"Đỡ rồi." Tôi ho hai tiếng, rồi hỏi, "Mèo con sao rồi?"

 

Anh ta mở điện thoại, đưa tôi xem đoạn video con mèo ngoan ngoãn uống sữa: "Nó không sao, vẫn đang ở bệnh viện."

 

Tôi yên tâm hẳn: "Tốt quá, hu hu…"

 

Tôi còn định xem thêm mấy lần thì Trình Húc đã bấm tắt: "Đừng xem nữa, nghỉ ngơi đi."

 

Có lẽ anh ta thấy khay cháo còn nguyên nên hỏi: "Cô chưa ăn à?"

 

Tôi lắc đầu: "Trưa không có cảm giác đói."

 

"Cả ngày không ăn gì?" Anh ta nhíu mày, "Giờ có đói không?"

 

Tôi thấy đỡ hơn rồi, bèn gật đầu: "Có rồi."

 

Trình Húc đại phát từ bi, bê cháo tới đặt lên bàn đầu giường.

 

"Ăn đi."

 

Tôi: "Ừm."

 

Rồi chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ trong im lặng suốt ba phút.

 

Trình Húc: "?"

 

Tôi thật sự muốn ăn.

 

Nhưng hệ thống bảo tôi, Lâm Thính – tiểu thư được cưng chiều từ bé, lúc ốm yếu thế này là phải được người khác đút cho ăn.

 

Tôi không muốn bị phạt nữa, đành mặt dày nói: “Tay tôi không có sức."

 

" …" Biểu tình Trình Húc hơi trống rỗng , "Không lẽ ý cô là…"

 

Tôi gật đầu: "Chắc đúng là cái anh nghĩ đó."

 

Trình Húc im một lúc, trông như đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Rồi anh ta thở dài chấp nhận số phận, cầm bát cháo lên, múc một muỗng đưa tới miệng tôi.

 

Bụng tôi đang réo ầm ầm, nhưng miệng lại chẳng mở ra tí nào.

 

Trình Húc thấy tôi bất động: "Lại sao nữa, đại tiểu thư?"

 

Tôi như mất hết hy vọng, đọc lại lời hệ thống vang lên trong đầu: "Có hành lá."

 

"Gì cơ?"

 

"Có hành lá…" Tôi không dám nhìn mặt anh ta, sợ anh ta bắn tia năng lượng giết tôi ngay tại chỗ, "Tôi không ăn hành."

 

Trình Húc câm nín.

 

Vài giây sau, tôi lén liếc anh ta.

 

Tưởng đâu anh ta lén bỏ thuốc xổ vào cháo, ai ngờ Trình Húc cúi đầu, chăm chú nhặt từng cọng hành ra khỏi cháo.

 

Tôi nhìn sườn mặt bình thản của anh ta mà tim tự nhiên đập nhanh.

 

Quả nhiên, biết chăm sóc là phương pháp làm đẹp tốt nhất của đàn ông.

 

"Ha ha." Tôi cố đổi chủ đề, nịnh nọt Trình Húc, "Anh thật tốt, anh là người đẹp trai nhất thế giới luôn đó."

 

Trình Húc không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục nhặt hành: "Ngoài câu này ra, cô còn biết nói gì nữa không?"

 

Tôi lập tức đọc vanh vách những lời nịnh từng học được: "Anh đúng là bốn trừ ba bộ, đẹp trai có một bộ!"

 

"Anh đẹp trai không khác gì tỉ lệ vàng của tượng thần Venus!Tôi muốn khóc muốn gào, chui ra từ núi Ngũ Hành, chạy khắp Ngũ Nhạc, trèo lên đỉnh Everest, rồi làm một cú quỳ gối xoắn ốc! Tôi khóc vì nhan sắc của anh, nước mắt đổ thành sông Trường Giang, Hoàng Hà, cả Thái Bình Dương, nuôi sống cả Trung Quốc!"

 

Trình Húc nhặt xong hành, múc một muỗng cháo đút tôi ăn:

 

"Đừng lắm lời nữa, ăn mau đi."

 

9

 

Sau khi mèo con xuất viện, Trình Húc đưa nó về nhà.

 

Đây là một con mèo nhìn không được dễ thương cho lắm, nhưng tôi cực kỳ thích nó, nên đặt tên là "Tiểu Mi".

 

Ban đầu Trình Húc không đồng ý, vì tôi bị dị ứng với lông mèo.

 

Thật ra tôi vốn không dị ứng, đây là hình phạt khi tôi làm trái thiết lập nhân vật.

 

Vì Lâm Thính phiên bản gốc mà nuôi mèo, thì chắc chắn là mèo quý tộc dễ thương, ít nhất cũng phải có giá bốn chữ số.

 

Chứ không phải con mèo hoang vừa gầy vừa xấu, nhìn như chưa ăn cơm cả tuần thế này.

 

Nhưng tôi lại thích Tiểu Mi chết đi được, tôi thấy nó là chú mèo con dễ thương nhất thế giới.

 

"Không được, tôi không thể rời xa Tiểu Mi!" Tôi mè nheo đeo bám không tha, "Anh nghe thử đi, nó mới kêu tôi là mẹ đó! Cục cưng! Mẹ nhớ con tới mức một ngày chỉ ăn được ba bữa chính, một bữa trà chiều, một bữa ăn khuya thôi!"

 

Trình Húc hết cách, đành miễn cưỡng đồng ý.

 

Chỉ là anh ta mua thêm cái máy lọc không khí siêu đắt, dặn dì giúp việc tăng tần suất quét dọn, còn đặt lịch tiêm thuốc chống dị ứng cho tôi.

 

Tôi cảm động đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, cảm thấy không lấy thân báo đáp thì có lỗi với Trình Húc quá.

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc Trình Húc cũng không muốn tôi lấy thân báo đáp, nên tôi cũng không nói ra.

 

Cho đến một ngày, Trình Húc vô tình nhắc tới chuyện, cuối tuần là sinh nhật anh họ anh ta, muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật.

 

Tôi sực nhớ ra, anh họ của Trình Húc là Tần Trăn, hình như chính là nam chính!

 

Còn chính là ở tiệc sinh nhật Tần Trăn, Trình Húc gặp được nữ chính – Trần Tử Nguyệt.

 

Trần Tử Nguyệt là đóa bạch liên hoa kiên cường, thiện lương, đúng kiểu tương phản hoàn toàn với nữ phụ ban đầu.

 

Đúng rồi! Tôi có thể mai mối cho hai người họ để trả ơn cho Trình Húc!

 

Hiện tại, Trần Tử Nguyệt và Tần Trăn chỉ mới quen nhau qua công việc, giờ mà chen chân vào thì dễ như bỡn!

 

Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp anh từ nam phụ thành nam chính!

 

Vì tôi và Trình Húc có hôn ước nên cũng nhận được thiệp mời.

 

Thế mà đến hôm sinh nhật Tần Trăn , tôi vừa định lên xe đi chung với Trình Húc thì bị anh ta từ chối thẳng.

 

"Tại sao!"

 

"Cô mơ đẹp thật đấy." Trình Húc hừ lạnh, "Ngồi xe hôn phu, đến dự sinh nhật người mình thích, cô muốn bắt cá hai tay à?"

 

Tôi ngơ ngác.

 

Cái gì mà bắt cá hai tay?

 

Nhưng khi Trình Húc biết tôi không mang theo quà, định đến sinh nhật Tần Trăn  chỉ để ăn chùa uống chùa, còn định tranh thủ vặt ít đồ về, sắc mặt anh ta liền tươi rói, vui vẻ cho tôi lên xe.

 

Ha, lòng dạ đàn ông, khó dò như đáy biển.

 

Vừa vào biệt thự, tôi lập tức bỏ rơi Trình Húc, bắt đầu tìm Trần Tử Nguyệt khắp nơi.

 

Tìm mãi mới thấy cô ấy đứng ở góc cầu thang, mặt đầy tâm sự nhìn hộp quà trên tay.

 

Tôi nhiệt tình bước tới: "Sao không vào trong vậy?"

 

Cô ấy thấy tôi thì hơi sững người, ngập ngừng một lát rồi nói: "Tôi thấy hơi ngại."

 

"Quà của người khác đều rất đắt tiền." Cô ấy mím môi, "Quà của tôi… rẻ quá."

 

Trần Tử Nguyệt xuất thân không tốt, nên khi gặp một người có điều kiện như Tần Trăn, cô ấy luôn có chút tự ti.

 

Tôi liếc qua cái hộp được gói đẹp đẽ: "Cô tốn bao nhiêu vậy?"

 

Cô ấy hơi xấu hổ: "Cô đừng chê cười, hơn hai ngàn chút xíu…"

 

Mẹ nó!

 

Tôi sốc đến rớt cả giọng địa phương: "Cô nói bao nhiêu cơ?!"

 

Trần Tử Nguyệt chắc tưởng tôi chê ít: "So với mọi người thì chắc là hơi ít thật…"

 

"Quá nhiều ấy chứ!" Tôi cắt lời, "Sao lại tiêu nhiều tiền cho đàn ông như thế? Cô biết tôi tặng gì không?"

 

Trần Tử Nguyệt lắc đầu đầy nghi hoặc.

 

Tôi đưa tay làm dấu "0": "Haha! Trứng ngỗng bự chảng!"

 

Cô ấy: “…”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo