Hàng Xóm Nhà Tôi Là Hán Tử Thô Kệch - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cuối cùng, tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh bà Tưởng đợi ăn cơm. Mấy ngày không ăn, tôi cũng thấy thèm. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn vào thức ăn, chẳng mảy may để ý đến Tưởng Tùy đang không mặc áo.


Bữa tối, tôi không kìm được mà ăn hơi nhiều.


Chủ yếu là hôm nay Tưởng Tùy cũng rất lạ, cứ gắp thức ăn cho tôi mãi.


"Vài hôm nữa, chị của Vương Ngọc, Vương Châu kết hôn, cháu với Tưởng Tùy cùng đi chơi nhé."


Bà Tưởng đột nhiên nói với tôi một câu như vậy.


"Cháu về quê không phải để thư giãn sao, đi chơi với mấy đứa trẻ cho vui."


"Cứ ở nhà suốt ngày cũng buồn."


Trước lời đề nghị chu đáo của bà Tưởng, tôi đành gật đầu đồng ý.


7.


Phong tục cưới hỏi ở đây có chút khác biệt. Nhà gái đãi tiệc trước ngày cưới một hôm, tối đến là bắt đầu uống rượu, nhảy múa, vô cùng náo nhiệt. Lúc ăn tiệc, tôi ngồi ăn cùng bà Tưởng.


Đến tối, khi mọi người bắt đầu uống rượu nhảy múa, ông bà Tưởng đã về nhà nghỉ ngơi.


Tôi nhìn họ hát hò nhảy múa, trông thật náo nhiệt.


Họ còn vây thành vòng tròn để nhảy, tôi được Tưởng Tùy dắt tay vào nhảy cùng. Bàn tay to và hơi thô ráp của Tưởng Tùy nắm lấy tay tôi, cảm giác da thịt cọ xát vào nhau khiến đầu óc tôi phấn khích.


Không biết là do trời nóng, hay do lòng tôi xao động, mà tay tôi ra mồ hôi ngày càng nhiều, tôi ngại ngùng nói với anh là tôi hơi mệt.


Anh dắt tôi đến một nơi vắng người hơn, rồi đi lấy nước cho tôi uống.


"Anh không uống à?"


Tôi thấy má anh hơi ửng hồng, chắc là do nóng.


"Cô uống đi, tôi không khát."


Anh nói thì nói vậy, nhưng lúc tôi uống nước, tôi nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, và cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang chiếu vào người mình.


Đợi tôi uống xong, anh giật lấy chai nước khoáng trên tay tôi rồi uống ừng ực. Nhìn yết hầu đang chuyển động của người đàn ông, cùng với lồng ngực phập phồng, tôi không nhịn được mà đỏ mặt, lén lút ngắm nhìn.


"Anh Tưởng, anh ở đây à?"


"Mau đi uống rượu với em."


Vương Ngọc chạy đến kéo tay Tưởng Tùy lôi đi. Anh quay đầu lại nhìn tôi một cái.


Tôi vẫn ngồi im tại chỗ, không hề thay đổi sắc mặt. Nhìn Vương Ngọc và Tưởng Tùy chơi vui vẻ như vậy, tôi bỗng nhiên muốn về nhà.


Ngồi một lúc, tôi đứng dậy lặng lẽ ra về. Ánh trăng đêm nay thật đẹp, có thể soi sáng con đường dưới chân.


"Khương Hỷ?"


Phía sau vang lên giọng nói của Tưởng Tùy. Tôi sững người, giả vờ không nghe thấy, cứ thế đi thẳng. Chưa đi được vài bước đã bị anh đuổi kịp.


Anh nắm lấy cánh tay tôi, "Sao cô lại về?"


Trai quê đúng là trai quê, chạy một đoạn xa như vậy mà không hề thở dốc, chỉ có hơi thở hơi gấp gáp một chút.


Chỉ là anh đứng quá gần, hơi thở phả hết lên mặt tôi.


Tôi nghiêng đầu nhìn anh, "Tự nhiên tôi thấy tim đập nhanh, tức ngực, muốn về nhà nghỉ ngơi."


Giọng anh có chút gấp gáp, "Cô sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"


Anh cúi người, một tay giữ cánh tay tôi, tay kia sờ trán tôi, mặt áp sát rất gần tôi.


Sự quan tâm trong mắt anh hiện lên rõ mồn một. Tôi cảm thấy tối nay Tưởng Tùy có gì đó không đúng, bình thường anh đâu có nói nhiều với tôi như vậy.


"Chắc là do nóng quá, về nhà bật quạt một lúc là khỏi thôi."


Hơi thở của anh lướt qua má tôi, anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi.


"Anh Tưởng? Sao anh lại đi rồi?"


"Em còn có chuyện muốn nói với anh."


Tiếng Vương Ngọc vọng lại từ phía sau, cảm xúc đang dâng trào trong tôi lập tức nguội lạnh. Tôi lùi lại một bước, đẩy Tưởng Tùy ra rồi quay người bỏ đi.


8.


Đêm hè, ngủ không yên, trong mơ lại thấy Tưởng Tùy.


Anh không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi, lúc này lại nồng nhiệt như lửa. Anh để trần nửa thân trên, chủ động trèo lên giường tôi, cọ cọ vào mặt tôi như một chú mèo con.


Là một con quỷ háo sắc, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tôi đưa tay ra định sờ.


Nào ngờ vừa chạm vào bộ phận quan trọng, anh lập tức biến mất không dấu vết.


Sự hụt hẫng trong mơ bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.


Tôi nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng, nửa đêm nửa hôm ai lại không ngủ mà gõ cửa nhà tôi.


Tôi rón rén đứng trong sân, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.


Người bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa, tôi còn đang do dự.


"Hỷ Hỷ, mở cửa..."


Tôi nhíu mày lắng nghe giọng nói này, tuy lúc này khàn hơn, nhưng tôi vẫn nhận ra.


Nhìn tôi đứng trước cửa, Tưởng Tùy khựng lại, ánh mắt không được tỉnh táo cho lắm. Con sóng ngầm ẩn chứa trong ánh mắt đó khiến tôi kinh hãi.


"Muộn thế này rồi, anh không về nhà, đến gõ cửa nhà tôi làm gì?"


"Tôi đưa anh về."


Tôi bước tới đỡ anh, nhưng lại bị anh đẩy ép vào tường. Ngửi thấy mùi rượu trên người anh, tôi không dám cử động.


Chết tiệt, tôi lại chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây đó.


Đầu anh tựa vào vai tôi, hơi thở của anh phả lên da thịt tôi.


Cảm giác ngứa ngáy từ vai truyền đến khiến tôi rụt người lại, anh tưởng tôi muốn đi, liền áp sát hơn.


Hai người áp sát vào nhau, tư thế vô cùng mờ ám.


Tôi đưa tay đẩy anh ra, "Tưởng Tùy?"


Anh "ừm" một tiếng, một tay giữ chặt hai tay tôi, rồi đầu cứ cọ lung tung.


Cọ đến mức làm tôi nhột, muốn cười. Hơi thở của anh có chút gấp gáp, giọng nói vừa kìm nén vừa dằn vặt.


"Tôi không muốn làm họ lo lắng."


Thì ra anh sợ ông bà lo lắng, tôi hạ giọng dỗ dành anh.


"Vậy anh buông tôi ra trước đã, tôi đưa anh vào phòng nghỉ ngơi."


Anh không nói gì, ngược lại còn nắm chặt tay tôi, dắt tôi vào phòng.


Anh bế tôi lên giường, rồi đẩy tôi vào trong, còn anh thì nằm ở mép giường.


Anh ôm chặt lấy tôi, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, mọi thứ đều thật tuyệt vời.


Nếu tôi có thể lờ đi thứ đang cấn vào lưng mình.


Nghĩ đến những lời Vương Ngọc nói lúc nãy, lòng tôi như bị mèo cào, không sao ngủ được. Quay sang hỏi anh thì phát hiện anh đã ngủ rồi.


Anh và Vương Ngọc rốt cuộc là thành hay không thành?


9.


Lúc tôi tỉnh dậy, người bên cạnh đã không còn ở đó.


Xem ra tối qua anh uống say quá nên đi nhầm.


Nhìn tình hình này chắc là thành đôi rồi, nếu anh có ý với tôi, sao có thể đi mà không nói một lời nào.


Lần này thì hoàn toàn hết hi vọng rồi.


Không yêu đương được cũng không sao.


Dù sao cũng chưa ai nói toạc ra, vẫn có thể làm bạn, không ảnh hưởng đến việc tôi ngắm trai đẹp.


Mấy ngày liền, Tưởng Tùy không xuất hiện trước mặt tôi.


Một ngày sau cơn mưa, Vương Ngọc đến nhà Tưởng Tùy, nói là muốn đi hái nấm.


Tôi ở tường bên này nghe thấy, cũng háo hức muốn đi.


"Chị cũng muốn đi, cho chị đi với, xin em đó."


Tôi làm nũng với Vương Ngọc.


Vương Ngọc hơi bất ngờ trước sự chủ động làm thân của tôi, quay sang hỏi ý kiến Tưởng Tùy.


"Đi cùng đi."


Vương Ngọc ngạc nhiên, người mới lúc nãy còn kiên quyết không đi, sao giờ lại đổi ý rồi.


Nhưng cô ấy không quan tâm, dù sao tối hôm đó cũng đã nói chuyện với Tưởng Tùy, xin thực tập ở chỗ anh rồi. Ánh mắt Vương Ngọc đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi, tôi lùi lại hai bước để tránh hiểu lầm.


Người ta đang yêu nhau, tôi không thể xen vào, cùng lắm chỉ là liếc nhìn cơ thể, bổ mắt thôi.


Vì tối hôm kia trời mưa, đường lên núi không dễ đi.


Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Vương Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày trắng của tôi.


Giờ nó đã biến thành đôi giày vàng rồi.


Lúc tôi sơ ý trượt chân, Tưởng Tùy đã đưa tay ra.


Tôi nhanh chóng đứng vững, né tay anh ra. Anh từ từ thu tay về, không nói gì, ánh mắt bình thản.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo