Hầu Gia, Xin Hãy Thương Lấy Ta - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

26.

 

Nhờ tay nghề nấu chè học được trong mấy năm ở Hầu phủ, việc buôn bán của ta cũng dần trở nên khá phát đạt. Triệu Cửu bàn bạc với ta, chúng ta dự định dùng số tiền tiết kiệm được trước tiên thuê một cửa tiệm kha khá trong kinh thành, sau đó sẽ từ từ tính tiếp.

 

Bùi Cẩm Tuân không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Nhưng hắn có nhờ Triệu Cửu mang đồ tới cho ta một lần cuối. Bên trong gói đồ, ngoài năm trăm lạng ngân phiếu, còn có một cây trâm ngọc mới tinh. Cây trâm được chế tác từ ngọc thượng hạng, long lanh trong suốt, giá trị liên thành, không biết quý giá hơn cây trâm gỗ tử đàn trước kia gấp bao nhiêu lần.

 

"Tiểu Hầu gia... E là sống không qua tháng này đâu." Triệu Cửu ngập ngừng nói: "Ngươi chắc chắn không về xem sao?"

 

Trong lòng ta dấy lên một dự cảm chẳng lành, nhưng ta vẫn lắc đầu quả quyết: "Không đi."

 

Gói đồ đó, ban đầu ta định giữ lại tờ ngân phiếu năm trăm lạng. Nhưng nghĩ lại thì, ta không hề hoàn thành kỳ vọng của Lão phu nhân, cũng không muốn có thêm bất kỳ liên hệ nào với Bùi Cẩm Tuân nữa. Thế là ta trả lại toàn bộ gói đồ cho Triệu Cửu mang về.

 

Ai đúng ai sai, ân oán thị phi, tất cả đều đã không còn liên quan đến ta nữa rồi.

 

Bùi Cẩm Tuân, cuối cùng ngay cả mùa thu năm đó cũng không gắng gượng qua nổi. Chỉ trong một đêm, tin tức về sự ra đi của hắn truyền ra, trên dưới Hầu phủ chìm trong tiếng khóc lóc không thể kìm nén.

 

Ngày linh cữu của hắn được đưa đi chôn cất ở phía Tây thành, ta đang ở quán chè của mình phía Đông thành, niềm nở đón tiếp khách hàng. Gió thổi mạnh, một tờ tiền giấy trắng dùng trong tang lễ thế mà lại bay từ phía Tây qua nửa tòa thành, rồi chậm rãi đáp xuống ngay ngăn kéo đựng tiền của ta.

 

Ta nhặt tờ tiền giấy đó ra, nhìn nó một lúc rồi thầm rủa một tiếng:

 

"Xui xẻo."

 

Trong quán có tiếng khách hàng lớn tiếng gọi:

 

"Bà chủ, chén chè trôi nước đậu đỏ của ta đâu rồi!"

 

"Có ngay đây!"

 

Ta đóng ngăn kéo lại, bưng chén chè nóng hổi vừa múc xong, xoay người đi vào trong quán.

 

Sáng đi sương bạc phủ cỏ úa, 

 

Mù giăng mờ mịt thấm áo ai. 

 

Gió chiều thổi rụng lá phong đỏ, 

 

Chiếc khẽ xoay tròn, chiếc vụt bay.

Bình luận
audreymindy
audreymindyChương 14
hơi ác nhưng mà dừa lòng t lắm, nên thế, tự nhiên yêu nhau giận dỗi nhau lại làm liên luỵ người vô tội chỉ vì người ta thân phận thấp hơn. Hãm
Trả lời·29/04/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo