Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi ghét Đường Huyên, bởi vì cô ta từng có được Kì Kinh Ngôn, từng được anh đối xử tốt như vậy.
Nhưng cuối cùng lại chẳng do dự mà vứt bỏ anh khi anh sa sút.
Nhà họ Tần cũng là gia tộc có tiếng, tiệc cưới của Tần Vọng Bắc và Đường Huyên thu hút đủ các nhân vật quyền lực giới thượng lưu.
Vừa thấy Kì Kinh Ngôn xuất hiện, cả hội trường lập tức đổ dồn ánh nhìn về phía anh.
Dù ngồi trên xe lăn, khí thế trên người anh vẫn không hề suy giảm.
Thậm chí còn mạnh mẽ, sắc bén hơn trước.
Kì Kinh Ngôn đã bò lên từ vực sâu.
Những kẻ từng dẫm đạp anh lúc anh ngã xuống, giờ đều hoảng sợ, lo anh trả thù.
Từng người một mặt dày tới xin lỗi lấy lòng.
Khóe môi Kì Kinh Ngôn treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo như băng.
Lúc cô dâu chú rể đi tới mời rượu, Tần Vọng Bắc chẳng hề thấy chột dạ.
"Kinh Ngôn, tôi thật sự rất vui vì cậu đã đến."
"Tôi và Đường Huyên còn phải cảm ơn cậu tạo điều kiện cho chúng tôi đến với nhau nữa."
Kì Kinh Ngôn còn chưa kịp mở miệng, tôi đã nhịn không nổi bật lại.
"Sai rồi, là anh Kinh Ngôn nên cảm ơn các người mới đúng."
"Cảm ơn các người giúp anh ấy nhìn rõ bộ mặt của kẻ vong ân phụ nghĩa."
Tần Vọng Bắc sầm mặt, nhưng cũng chẳng dám đắc tội với tôi.
Chỉ mỉa mai ngược lại: "Ôn Chức Tiếu, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội chen chân vào."
"Đáng tiếc, sau này Kì Kinh Ngôn chỉ có thể lấy một người mà cậu ta không yêu."
Lời nói ấy sắc như dao, đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi bị đâm trúng thật.
Kì Kinh Ngôn nhìn thấy bàn tay siết chặt thành nắm đấm của tôi, anh vươn tay bao lấy bàn tay ấy, giọng nói trầm ổn mà nghiêm túc: "Có thể cưới Ôn Chức Tiếu, là may mắn của Kì Kinh Ngôn tôi."
Ánh mắt anh khóa chặt lấy Tần Vọng Bắc, giọng nói lạnh đi vài phần: "Chuyện tình cảm giữa tôi và cô ấy, không tới lượt người ngoài xen vào."
"Tổng giám đốc Tần, lắm lời rồi."
Tôi nhìn về phía Kì Kinh Ngôn, bị sự bảo vệ của anh làm cho ấm lòng.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng chua xót không thôi.
Tần Vọng Bắc nói đúng.
Tôi chính là nhân lúc anh sa sút mà chen vào.
"Thôi nào, mọi người quen biết bao năm, sao vừa gặp đã cãi nhau như hồi còn trẻ thế."
Một bên, Đường Huyên vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng đoan trang, lên tiếng hòa giải.
Cô ta mỉm cười, nâng ly rượu: "Kinh Ngôn, em kính anh một ly."
Kì Kinh Ngôn không nhận, thản nhiên nói một câu: "Tôi kiêng rượu."
Nụ cười trên mặt Đường Huyên không đổi, cô ta kéo tay Tần Vọng Bắc đi mời rượu người khác.
Khi đi ngang qua tôi, cô ta hơi nghiêng đầu, mỉm cười khẽ nói: "Cuối cùng cô Ôn cũng được như ý nguyện rồi."
Có những lời nói nhẹ nhàng như gió, nhưng lại có thể chính xác đâm trúng điểm yếu trong lòng người khác.
Khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khốn kiếp thật.
Xét về độ "kháy khỉa", tôi vẫn còn kém xa cô ta.
12
Trong buổi tiệc, tôi tình cờ gặp một người quen cũ.
Là bạn học từng du học cùng tôi ở nước ngoài.
Anh ta là con lai, vừa gặp đã lịch thiệp tặng tôi một nụ hôn lên mu bàn tay.
Tôi trò chuyện với anh ta khá lâu.
Cho đến khi Kì Kinh Ngôn gọi điện tới.
“Trò chuyện xong chưa?”
Giọng anh rất bình thản, nhưng tôi lại nghe ra vài phần lạnh lùng.
“Đi thôi.”
Tôi quay đầu nhìn Kì Kinh Ngôn, anh đứng cách tôi qua đám đông, ánh mắt dõi thẳng về phía tôi.
Tôi vội vã nói lời tạm biệt với người bạn kia rồi đi về phía anh.
Rõ ràng Kì Kinh Ngôn đang không vui.
Trên đường trở về biệt thự, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng.
Tôi còn tưởng anh vì chuyện của đôi tân lang tân nương mà tâm trạng kém.
Trong lòng buồn bực nên cũng chẳng nói nhiều.
Về đến biệt thự, câu đầu tiên anh nói với tôi là đi rửa tay đi.
Tôi ngoan ngoãn đi rửa tay, rửa xong vừa bước ra, Kì Kinh Ngôn đã lấy khăn tay giúp tôi lau khô.
Lau cực kỳ kỹ lưỡng, kỹ tới mức khiến tôi thấy buồn cười.
Tôi định rút tay lại thì bị anh nắm chặt.
Tôi không nhịn được nói:
“Rửa sạch rồi mà.”
Kì Kinh Ngôn cúi đầu, chỉ nói một từ:
“Bẩn.”
“Bẩn gì chứ, em rửa kỹ lắm rồi đấy.” Anh gần như lau đỏ cả tay tôi rồi.
Thật sự quá khác thường.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Đột nhiên, tôi bừng tỉnh.
Tôi thử dò hỏi: “Kì Kinh Ngôn, chẳng lẽ anh đang… ghen à?”
“Vì nụ hôn tay đó sao?”