Hôn ước bằng lời - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

05

 

Trước hôm Kì Kinh Ngôn xuất viện, tôi nhìn thấy Đường Huyên ở bệnh viện.

 

Lúc cô ta lướt ngang qua tôi, phải mất mấy giây tôi mới phản ứng lại được.

 

Hình như cô ta không nhìn thấy tôi, hoặc là không nhận ra tôi.

 

Cả cảm xúc của tôi bỗng chốc bị kéo ngược về năm năm trước.

 

Kì Kinh Ngôn lớn hơn tôi ba tuổi.

 

Lúc thi đại học, tôi muốn thi vào trường mà anh đang học.

 

Ngay ngày thứ ba sau khi tôi chia sẻ nguyện vọng với anh, Kì Kinh Ngôn công khai sự tồn tại của Đường Huyên.

 

Tâm trạng tôi tụt dốc không phanh vì sự xuất hiện của Đường Huyên.

 

Tôi thu lại mớ suy nghĩ rối bời, lúc bước vào phòng bệnh của Kì Kinh Ngôn, tôi vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì.

 

Trong phòng có thêm một giỏ trái cây.

 

Tôi thuận miệng hỏi: “Ai tới vậy?”

 

Kì Kinh Ngôn nhàn nhạt đáp: “Cấp dưới trước kia, không liên quan gì.”

 

Nghe vậy, tôi âm thầm nhíu mày.

 

Kì Kinh Ngôn đang nói dối tôi.

 

Rõ ràng trái cây do Đường Huyên mang tới, vậy mà anh lại nói là của cấp dưới.

 

Bực quá, tôi bước tới, ấm ức nói: “Kì Kinh Ngôn.”

 

“Ừm?”

 

Anh còn không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào điện thoại.

 

“Chúng ta sắp kết hôn rồi, em hôn anh một cái cũng đâu quá đáng nhỉ?”

 

“Cái gì?”

 

Lúc Kì Kinh Ngôn ngẩng đầu, tôi đã hôn lên mặt anh.

 

Nhắm vào môi, nhưng anh tránh nhanh, chỉ kịp hôn lên má thôi.

 

Mặt Kì Kinh Ngôn đỏ bừng, nghiêm giọng: “Ôn Chức Tiếu, đây là bệnh viện đấy.”

 

Tôi cười vô lại.

 

“Có ai thấy đâu, mà có thấy thì sao, em chỉ hôn chồng chưa cưới của mình thôi.”

 

“Quang minh chính đại.”

 

 

Sau khi xuất viện, Kì Kinh Ngôn không về nhà họ Kì.

 

Mà về sống ở căn biệt thự ven sông đứng tên mẹ anh để lại.

 

Trước khi anh chuyển về ở, biệt thự đã được cải tạo, thuận tiện cho việc di chuyển bằng xe lăn.

 

Ban ngày tôi thường đến thăm anh.

 

Tối lại về nhà.

 

Dù tôi rất muốn ở bên chăm sóc anh, nhưng không nói đâu xa, không chỉ riêng Kì Kinh Ngôn không đồng ý, mà mấy ông anh trai của tôi lại càng không chịu.

 

Anh cả tôi cảnh cáo: “Tám giờ tối mà chưa về, anh tự lái xe đến đón.”

 

Tôi cười gượng: “Anh bận rộn vậy, đâu cần tốn công trông em, em tự về mà.”

 

Anh cả tôi dịu dàng cười: “Không sao, anh bận, nhưng những người khác không phải ai cũng bận.”

 

Trước mặt anh, tôi ngoan ngoãn nở nụ cười: “Anh trai em thật tốt.”

 

Nhưng lúc quay lưng đi, tôi chỉ muốn khóc.

 

Nhiều anh trai quá cũng là một dạng phiền phức.

 

Biệt thự của Kì Kinh Ngôn cách nhà tôi khoảng bốn mươi lăm phút lái xe.

 

Tôi đã có bằng lái từ lâu, tự lái xe cũng chẳng vấn đề gì.

 

Người giúp việc trong biệt thự đều quen biết tôi.

 

Tôi tự do ra vào.

 

Thời gian này, thú vui lớn nhất của tôi là vừa trêu chọc, vừa tán tỉnh Kì Kinh Ngôn.

 

Ngày nào cũng đẩy xe lăn đưa anh ra vườn đi dạo.

 

Ngày nào cũng đều đặn đến như vậy, nhưng hai ngày vừa rồi tôi lại không đến.

 

Hai hôm trước, ở nhà Kì Kinh Ngôn, tôi gọi video với bạn thân.

 

Bạn thân tôi đau lòng nói: “Ôn Chức Tiếu, cậu mê trai quá độ rồi đấy!”

 

“Chân anh ta tàn phế mà cậu vẫn không rời không bỏ, cậu đỉnh thật.”

 

Tôi cười đáp: “Tớ thích Kì Kinh Ngôn mà.”

 

“Tớ có tiền, nuôi anh ấy, chăm anh ấy dư sức.”

 

Bạn thân: “Không phải chứ, cậu thật sự muốn cưới anh ta à?”

 

“Thế sau này đời sống vợ chồng tính sao?”

 

Xưa nay tôi với bạn thân nói chuyện vốn không kiêng nể gì, thích gì nói nấy.

 

Tôi thuận miệng đáp: “Không sao, chuyện đó có gì khó.”

 

“Thứ nhất, thể trạng của anh ấy rất tốt, tớ xem rồi.”

 

“Thứ hai, từ nhỏ tớ đã cưỡi ngựa rất giỏi.”

 

Bạn thân tôi bị câu nói của tôi làm cho choáng váng.

 

“Ôn Chức Tiếu, giờ cậu nói mấy lời đó mà mặt không đỏ nữa à.”

 

Tôi chẳng kiêng dè gì, cứ thế buôn chuyện với bạn thân, tới lúc điện thoại gần hết pin mới tạm biệt.

 

Cúp máy xong, tôi vô tình quay đầu lại thì ngớ người.

 

Kì Kinh Ngôn vốn ở trong nhà, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngoài vườn.

 

Xem ra, vừa nãy tôi với bạn thân nói hươu nói vượn gì anh đều nghe hết.

 

Thư ký Lâm đẩy xe cho anh, xấu hổ đẩy gọng kính.

 

Anh ta mỉm cười nhìn tôi, không nói câu nào.

 

Ánh mắt Kì Kinh Ngôn nhìn tôi khiến tôi không dám nhìn thẳng.

 

Mặt tôi đỏ bừng, lập tức xoay người bỏ chạy.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo