Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kì Kinh Ngôn nhìn ra bầu trời ngoài kia, mở miệng đuổi khéo tôi: “Em về sớm đi.”
Anh vừa dứt lời, trời đã mưa như trút nước.
Những tán cây ngoài kia bị gió thổi xào xạc.
Tôi giấu sự vui sướng trong lòng, ra vẻ khó xử: “Hôm nay chắc em đi không nổi rồi.”
Kì Kinh Ngôn không dao động, lạnh lùng nói: “Tôi gọi tài xế chở em về.”
Tôi trách móc anh: “Trời thế này anh để em đi thì thôi đi, còn bóc lột nhân viên nữa.”
“Mạng tài xế cũng là mạng người mà.”
“Với lại, em là vợ chưa cưới của anh, ở lại nhà anh một đêm thì sao chứ?”
Giọng tôi nhỏ dần dưới ánh mắt sâu thẳm của Kì Kinh Ngôn.
Tôi và anh im lặng giằng co vài giây, cuối cùng tôi lớn tiếng nói: “Kì Kinh Ngôn, em không muốn về!”
Kì Kinh Ngôn im lặng một lúc, bất đắc dĩ thở dài: “Ở lại cũng được, nhưng em định báo cáo với nhà thế nào?”
Báo cáo thế nào, tất nhiên là gọi điện thoại thành thật trình bày.
Trong lời nói phải nhấn mạnh mối nguy hiểm của việc ra ngoài trong thời tiết bão bùng.
Còn cố ý nhấn mạnh Kì Kinh Ngôn là người đứng đắn, chính trực thế nào.
Điện thoại vừa dứt, anh cả tôi lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
“Hôm nay em tính toán hay lắm đấy.”
“Em tưởng anh lo Kì Kinh Ngôn làm gì em à?”
“Anh chỉ đang lo em xằng bậy với cậu ta thôi.”
Tôi: “….”
Không hổ là anh trai ruột.
09
Tôi thừa nhận tôi có lòng dạ không trong sáng.
Vì vậy, tôi đã mặc áo ngủ của Kì Kinh Ngôn.
Áo của anh mặc lên người tôi chỉ dài đến giữa đùi.
Tôi để lộ đôi chân trắng nõn trước mặt anh, anh chỉ liếc mắt nhìn rồi lập tức dời mắt đi.
Xoay người lăn bánh xe lăn trở về phòng ngủ của mình.
Tôi đi theo sau anh, anh chặn tôi lại ngay trước cửa phòng.
Tôi cười nói: "Anh đi tắm à? Có cần em giúp không?"
Kì Kinh Ngôn lạnh giọng từ chối: "Không cần."
"Anh đừng ngại mà, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng phải thân thiết với nhau thôi."
"Hơn nữa, cũng đâu phải em chưa từng thấy của anh."
Tai Kì Kinh Ngôn đỏ lên, sắc mặt dịu đi chút ít: "Ôn Chức Tiếu!"
Tôi đáp lời ngay: "Em đây."
Tôi biết đủ nên không trêu chọc anh nữa.
"Em đợi anh trong phòng, có gì thì gọi em."
"Anh tắm xong là em đi."
Tôi thật sự lo cho anh.
Dù phòng đã được sửa lại để anh tiện di chuyển, nhưng tôi vẫn không yên tâm.
Kì Kinh Ngôn xoay xe lăn, không từ chối nữa.
Tôi nhìn anh đi vào phòng tắm, đóng cửa cài khóa lại.
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười.
Tôi trêu anh, cố ý nói vọng vào qua cửa phòng tắm: "Thật sự không cần em giúp anh tắm à?"
Đáp lại tôi chỉ là tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Tôi ở ngoài cười khúc khích một lúc.
Cười xong lại thu lại ý cười.
Ánh mắt tôi lướt quanh phòng ngủ, lại nhớ tới cảnh tượng trong phòng làm việc ban nãy.
Trong lòng thấy vô cùng nặng nề.
Kì Kinh Ngôn trước mặt người khác lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, bình tĩnh.
Nhưng sau lưng, trong bóng tối, anh lặp đi lặp lại việc xé nát chính mình, rồi lại tự mình gượng dậy.
Tôi chỉ mong anh có thể vui vẻ.
Nhưng những lời như thế, tôi không dám nói trước mặt anh.
Sẽ khiến anh cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.
Đúng lúc đó, điện thoại của Kì Kinh Ngôn đặt trên tủ đầu giường rung lên.
Tôi bước tới.
Vừa nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, tim tôi như thắt lại.
Là cuộc gọi của Đường Huyên.
Tôi muốn bắt máy mắng cô ta một trận.
Muốn mắng cô ta là kẻ vong ân bội nghĩa.
Tôi nhớ rõ cô ta xuất thân nghèo khó, là Kì Kinh Ngôn đã cho cô ta tiền ăn học, cho cô ta cuộc sống tốt đẹp.
Vậy mà bây giờ cô ta sắp kết hôn với người khác, còn dám gọi cho người yêu cũ.
Cắt không dứt tình.
Ngón tay tôi chạm vào màn hình, nhưng lại do dự rút về.
Tôi tự ý nghe điện thoại của Kì Kinh Ngôn, liệu anh có giận không?
Đường Huyên, cô ta là người duy nhất từng khiến tôi ghen tị.
Rõ ràng tôi và Kì Kinh Ngôn là thanh mai trúc mã, vậy mà cũng không chiếm được tình cảm của anh.
Mẹ Kì Kinh Ngôn và mẹ tôi là bạn thân.
Từ nhỏ mẹ anh đã rất thích tôi.
Bà đối xử với tôi cực kỳ tốt, nhưng lại lạnh nhạt với Kì Kinh Ngôn.
Vì mẹ anh bị ép gả cho cha anh.
Kì Kinh Ngôn chính là nguyên nhân.
Bà bị ép cưới vì mang thai.
Thế nên mẹ anh không thân thiết với anh.
Chỉ cần nhìn thấy anh là lại nhớ tới quãng đời bị người ta ép buộc, nhớ tới cuộc hôn nhân đầy tính toán thương mại đó.
Còn tôi, từ nhỏ đã rất thích Kì Kinh Ngôn.
Hay bám theo anh chơi, nhưng anh lại không thích tôi cho lắm.
Trong đầu tôi nghĩ rất nhiều chuyện.
Những ký ức cũ kỹ bị lật lại.
Không biết từ lúc nào, cơn buồn ngủ kéo tới.
Tôi nằm luôn trên giường Kì Kinh Ngôn mà ngủ thiếp đi.
Tôi mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Kì Kinh Ngôn khi còn nhỏ kéo tôi cũng còn nhỏ xíu, trốn chạy.
Chúng tôi liều mạng chạy, chạy mãi, nhưng tôi vấp ngã, trẹo chân đau đến mức không bò dậy nổi.
Tôi khóc nức nở nhìn về phía trước, tuyệt vọng và sợ hãi.
Khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng, bóng dáng Kì Kinh Ngôn đã chạy xa bỗng quay lại.
Anh cúi xuống định cõng tôi.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng súng.
Viên đạn xé gió lao thẳng về phía tôi.
Là Kì Kinh Ngôn đã chắn đạn thay tôi.
Nhìn máu trên vai anh chảy xuống, sợi dây lý trí trong đầu tôi hoàn toàn đứt đoạn.