Hôn ước bằng lời - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10

 

Trong cơn mơ tôi khóc gọi tên Kì Kinh Ngôn.

 

Tim đau thắt lại.

 

Mãi đến khi bị Kì Kinh Ngôn lay tỉnh.

 

"Ôn Chức Tiếu, em không sao chứ?"

 

Ánh mắt lo lắng của Kì Kinh Ngôn xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

 

Khiến tôi nhất thời không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

 

Tôi bật dậy, ngồi hẳn lên đùi anh, ôm chặt lấy anh.

 

Tôi vùi mặt vào cổ anh, vừa khóc vừa nói: "Anh còn sống, tốt quá rồi."

 

Cơ thể Kì Kinh Ngôn cứng đờ một lúc, sau đó anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi.

 

Giọng nói khẽ khàng vang lên: "Mơ thấy ác mộng à?"

 

Anh vừa nói vừa dịu dàng an ủi cảm xúc của tôi.

 

Tôi đã tỉnh hẳn.

 

Nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

 

"Em mơ thấy hồi nhỏ, lúc bọn mình bị bắt cóc."

 

Bàn tay đang nhẹ vỗ lưng tôi của Kì Kinh Ngôn khựng lại, rồi từ từ buông xuống.

 

Anh nhẹ giọng nói: "Chuyện đó qua rồi."

 

Tôi mượn cớ gặp ác mộng, giả vờ tội nghiệp nói mình sợ.

 

Muốn được ở lại phòng Kì Kinh Ngôn.

 

Tôi còn hứa chắc nịch: "Em chỉ ngủ ở bên kia thôi, không làm gì cả."

 

"Em nằm ngoan lắm, ngủ rất yên, tuyệt đối không làm phiền anh."

 

Đương nhiên Kì Kinh Ngôn không đồng ý.

 

Nhưng dưới sự làm nũng đáng thương của tôi, cuối cùng anh cũng mềm lòng:

 

"Em có thể ngủ ở đây, nhưng chỉ được nằm dưới sàn."

 

Tuy hơi thất vọng, nhưng kế hoạch xem như thành công.

 

Tôi nhanh nhẹn trải đệm nằm dưới đất.

 

Tắt đèn, nằm xuống.

 

Mọi thứ nhanh gọn, sợ Kì Kinh Ngôn đổi ý.

 

Nằm nhìn trần nhà tối đen, tôi tỉnh táo đến mức không ngủ nổi.

 

Tôi cố gắng tìm đề tài nói chuyện với Kì Kinh Ngôn, đổi lại chỉ là một câu: "Im lặng."

 

Vì thế tôi ngoan ngoãn im lặng.

 

Mở mắt lén lút lướt điện thoại.

 

Nửa tiếng sau, tôi đặt điện thoại xuống, ngồi dậy.

 

Tôi tì cằm lên mép giường, ánh mắt chăm chú ngắm khuôn mặt lúc ngủ của Kì Kinh Ngôn.

 

Đẹp trai thật sự.

 

Đẹp đến mức muốn nhìn mãi.

 

Tôi khẽ thì thầm: "Kì Kinh Ngôn."

 

Người trước mặt ngủ rất yên tĩnh.

 

"Lông mi dài quá."

 

"Mũi cũng cao nữa."

 

"Môi anh ấy nhìn thôi cũng thấy rất muốn hôn rồi."

 

"Góc nào cũng đẹp hết."

 

Tôi thì thầm tự nói với bản thân.

 

Ánh mắt dừng lại trên môi Kì Kinh Ngôn, không rời đi được.

 

"Kì Kinh Ngôn, đừng nghĩ tới người phụ nữ tên Đường Huyên nữa biết không?"

 

"Anh hãy nhìn em nhiều hơn, nghĩ về em nhiều hơn đi."

 

"Kì Kinh Ngôn, em thích anh lắm."

 

Tôi chống cằm, nói nhỏ: "Kì Kinh Ngôn, anh mà không tỉnh dậy thì em hôn anh thật đấy."

 

Tôi vô thức nín thở, tim đập thình thịch, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi Kì Kinh Ngôn.

 

Chỉ nhẹ thôi, nhưng tôi cảm giác như tim mình sắp nổ tung.

 

Hôn xong, tôi lập tức rụt về nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu.

 

Ngọt ngào như uống mật ong, tôi chìm vào giấc ngủ.

 

Tôi sau khi ngủ say không biết.

 

Trong bóng tối, Kì Kinh Ngôn đã mở mắt.

 

11

 

Gần nửa năm nay, Kì Kinh Ngôn bận đến mức chân không chạm đất.

 

Anh cũng dần ổn định vị trí của mình tại tập đoàn Kì Thị.

 

Chỉ là chút thịt khó khăn lắm mới dưỡng ra được trên người, giờ lại gầy đi rồi.

 

Tôi nhìn mà xót, nhưng cũng chỉ biết âm thầm quan tâm.

 

Anh có lòng tự trọng của anh, có những việc anh nhất định phải tự mình làm.

 

Điều tôi có thể làm, chỉ là cố gắng nhắc anh ăn uống đúng bữa, đừng thức khuya quá.

 

Con đường chông gai ấy, anh phải tự mình xé toạc mà đi, mới có thể ngồi lên ngôi vương.

 

Và anh đã làm được.

 

Trước đây, Kì Kinh Ngôn làm việc vẫn giữ lại chút tình cảm, chút thể diện.

 

Còn bây giờ, thủ đoạn của anh tàn nhẫn, quyết liệt, không để lại đường lui.

 

Anh đã hoàn toàn đá bay đứa em trai ngoài giá thú ra khỏi cục diện.

 

Cũng từng bước thâu tóm quyền lực của cha mình.

 

Đối với đám họ hàng thân thích, anh cũng dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời.

 

Hiện tại, nhà họ Kì do anh là quyết.

 

Trong khoảng thời gian đó, Kì Kinh Ngôn nhận được một tấm thiệp cưới.

 

Hôn lễ của Tần Vọng Bắc và Đường Huyên sẽ diễn ra sau một tuần nữa.

 

Kì Kinh Ngôn nhìn tấm thiệp mà sắc mặt không chút biến đổi.

 

Tôi tưởng anh sẽ tiện tay ném vào thùng rác, không ngờ anh lại giữ lại.

 

Tôi ghen hỏi: "Sao thế? Anh tính đi cướp hôn à?"

 

Kì Kinh Ngôn lạnh nhạt đáp: "Em nghĩ nhiều rồi, giữa anh và Đường Huyên đã chẳng còn gì liên quan."

 

"Bọn họ dám mời, anh cũng nên đi xem náo nhiệt một chút."

 

Tôi quan sát vẻ mặt anh.

 

Không chắc được anh có thật sự buông bỏ hoàn toàn chưa.

 

Đường Huyên là cái gai trong lòng tôi.

 

 

Bởi vì năm đó, cô ta vừa xuất hiện đã cướp hết ánh nhìn của Kì Kinh Ngôn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo