Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không chỉ là khuôn mặt kia, càng chói mắt hơn là bộ vest đính kim cương của anh.
Hai cái cúc áo đó chắn chắn có thể bán được kha khá tiền.
Bị chói mắt nên tôi nhìn thêm hai lần, không nhận ra người bên cạnh nói, Tần Khoát hôm nay ăn mặc bảnh bao là có ý gì.
Cho đến lần sau, tôi nhìn thấy anh mặc bộ đồ ông già Noel
Không chỉ có vậy, còn bộ đồ Tôn Ngộ Không, Na Tra, Hoàng Đế…
Còn có một bộ màu xám trông vô cùng xấu xí, không biết gọi là gì. Nó siết chặt cái đáy quần của anh đến mức phồng lên.
Tần Khoát ngoại trừ vấn đề về thẩm mỹ, vóc dáng lại vô cùng chuẩn.
Sau đó thì không gặp lại anh nữa, tôi cũng không muốn ra ngoài.
Cho đến khi liên hôn, tôi lại trở thành vợ của anh.
Tần Khoát mặc dù đầu óc có vẻ không được bình thường cho lắm, nhưng ở những phương diện khác, tôi thật sự rất hài lòng.
Đặc biệt là…
Tôi theo phản xạ có điều kiện nhìn xuống dưới.
Ánh mắt đó ngay lập tức bị Tần Khoát bắt được.
Ngay sau đó, cảm giác nóng rực quen thuộc lại ập đến.
Tim tôi đập dồn dập hơn hẳn.
Tôi không từ chối.
9
Phải nói là…
Không hổ là người đàn ông mà tôi đã từng đo qua.
Tuyệt vời cực kỳ.
Tuyệt vời đến mức cuối cùng tôi không nhịn được mà lôi ra lời anh đã nói trước đó.
“Anh nghe em nói này, anh là miễn cưỡng kết hôn với em đó!”
Tôi mạnh mẽ kéo đầu anh lên, khóe môi Tần Khoát còn dính nước, nhìn tôi với vẻ mặt mơ màng.
Đã là lần thứ sáu trong đêm nay rồi, cứ tuyệt vời như vậy nữa thì trời cũng sáng mất.
“Chúng ta liên hôn, anh vẫn luôn nói là miễn cưỡng kết hôn với em.”
Tôi run rẩy đè tay anh xuống, giữ chặt tay anh đang định làm lần thứ bảy, eo có chút đau.
“Miễn cưỡng đó, biết không?”
“Lải nhải cái gì vậy?! Anh hôn hôn hôn! Cái còn lại em giấu ở đâu rồi?”
Tần Khoát đè chặt tay tôi, đưa thẳng lên đỉnh đầu.
Nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống, đánh tan những lời còn lại của tôi.
……
Tôi luôn muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao anh lại thích tôi đến vậy.
Cảm giác không chỉ vì khuôn mặt này.
Nhưng mỗi lần hỏi, Tần Khoát lại quay đầu nhìn tôi một cách nghiêm túc, nhìn rồi nhìn, đôi mắt cún con kia lại trở nên mơ màng.
“Muốn hôn hôn.”
Hôn rồi hôn, không thể dừng lại được.
Chúng tôi mới kết hôn hai tháng mà nhà bếp, ghế sofa, cửa sổ sát đất, phòng ngủ,... Chỗ nào cũng từng làm qua.
Bình thường không phải là ôm tôi hôn thì là quay lưng ôm tôi hôn.
Tình cảm lâu ngày sinh ra, cũng không phải là không có lý.
Đầu óc Tần Khoát mặc dù có vẻ không được bình thường cho lắm, nhưng tinh thần phục vụ quả thật không có gì để bàn cãi.
Đóng đủ thể loại vai diễn, còn quan sát tỉ mỉ biểu cảm của tôi để có thể điều chỉnh tốt hơn.
Kết quả của kỹ năng xuất sắc đó là… Tôi cũng trở nên không biết xấu hổ.
Cho đến một buổi tối nọ, Tần Khoát đang vùi đầu cày cấy trên người tôi, đột nhiên cứng đờ.
Ánh mắt anh bỗng trở nên tỉnh táo, nhìn tôi không một mảnh vải che thân, lại nhìn chính mình cũng không một mảnh vải che thân, ôm đầu, gào lên:
“Em chiếm được anh rồi?”
“Anh không còn là trai tân nữa rồi?”
“Vậy em có còn yêu anh nữa không?”
Tôi ngây người.
Anh lại diễn trò gì đây? Người chồng cổ hủ sao?
Vậy tôi là vai gì? Người vợ phụ tình sao?
Hôm nay cũng đâu có đóng vai gì đâu!
10
Chưa đợi tôi mở miệng, Tần Khoát từ trên người tôi nhảy một bước dài xuống giường, miệng cứ lẩm bẩm “Xong rồi, xong rồi”.
Anh cầm lấy điện thoại bên cạnh, lao thẳng ra ngoài.
Ngày hôm sau, trước bàn ăn, Tần Khoát lại bắt đầu miễn cưỡng.
Tôi ngay lập tức hiểu ra, anh đã khôi phục trí nhớ rồi.
Lòng tôi căng thẳng, lại nghĩ đến việc dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, anh cũng đều thích tôi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tự nhiên gắp thức ăn vào bát cho anh.
Tần Khoát lại trở về trạng thái ăn tôm không nhả vỏ, uống nước bằng bát, còn thích lén lút cầm điện thoại, không biết nhắn tin với ai nữa.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
Điều đáng sợ nhất là, anh không còn ham muốn nữa.
Việc này sao có thể được!
Trước đây anh ngày ngày đêm đêm dụ dỗ tôi, phục vụ tôi, giờ nói không đến thì không đến à?
Tức thật đấy!
Tôi véo mạnh vào thắt lưng anh một cái.
Người đàn ông nhắm mắt giả vờ ngủ bên cạnh dang tay ôm tôi vào lòng: “Có thể miễn cưỡng cho anh ôm một cái không?”
Tôi đã bị ôm: “…”
Thấy tôi không nói chuyện, anh lại chu môi đến gần mặt tôi: “Miễn cưỡng hôn hôn cũng được.”
Tôi đã bị hôn: “…”
Tôi đã cởi hết quần áo rồi, ai thèm làm mấy chuyện nhạt nhẽo này với anh.
Mí mắt tôi giật giật mạnh, siết chặt tay, thầm niệm “Ba hai một”.
Chống eo, vượt qua.
Bị cấn rồi.
Tôi không tin được mà nhìn xuống.
Sưng đến mức này rồi.
Anh rốt cuộc đang miễn cưỡng cái gì chứ?
Tôi không thể nhịn được nữa: “Lúc nhỏ anh có bị sốt cao không?”
Tần Khoát bị ngồi đến mặt đỏ bừng, sắc mặt cứng đờ: “Sao em biết?”
Rồi anh lại đột nhiên cười hì hì: “Anh sốt đến bốn mươi hai độ cũng không chết, ngầu chưa?”
“…”
Không phải chứ, thật sự từng bị sốt sao.
Thảo nào dáng người đẹp thế lại đi kèm với cái óc cún con.
Tôi đang định cưỡng bức một lần thì điện thoại bên gối Tần Khoát đột nhiên rung lên.
Ngay sau đó, tôi bị hất xuống.
Tôi: ?