Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần đây Tần Khoát cứ lén lén lút lút.
Tôi quan sát một hồi lâu, xác định thủ phạm chính là người liên lạc trong điện thoại.
Tối hôm nọ, tôi nghe thấy anh lén lút gọi điện thoại ngoài ban công, còn gọi đối phương là quân sư.
Tôi và anh đã kết hôn rồi, việc nên làm đều đã làm rồi, anh còn tìm quân sư làm gì?
Tôi nhón chân, lặng lẽ di chuyển đến gần ban công, nghe thấy Tần Khoát hùng hồn nói.
“Đàn ông không có tự trọng cũng giống như rau cải thối vậy.”
“Phụ nữ một khi chiếm được đàn ông thì sẽ mất đi sự nhiệt tình!”
Tần Khoát đột nhiên nghẹn lời, nhỏ giọng: “Đã bị chiếm được rồi thì phải làm sao? Cái kia có thể cắt rồi trồng lại không?”
Đầu dây bên kia không biết nói gì, anh lại tự mình đọc thuộc lòng, lải nhải một đống.
Đầu dây bên kia hài lòng, nói một câu “Đọc tốt lắm, cố gắng lên”.
Tần Khoát kiên định: “Xin nghe theo lời chỉ bảo của quân sư.”
…
Nhưng mà, tôi không phải là vợ anh sao? Anh tự trọng cho ai xem?
12
Tôi nghĩ tới nghĩ lui đầy nghi hoặc.
Thế là tôi bèn bỏ một chút thuốc ngủ vào nước của Tần Khoát.
Anh ngủ rất yên tĩnh.
Tôi sờ vào điện thoại của anh, mở khóa bằng vân tay rồi mở ứng dụng WeChat.
Tôi mới liếc mắt đã tìm thấy vị quân sư mà anh nói.
Tần Khoát: [... Chết tiệt, sao tôi lại xóa cậu rồi?]
Quân sư: [Lúc cậu mất trí nhớ đã làm chó cho vợ cậu rồi.]
Tần Khoát: [Cảm giác làm chó cũng không tồi, cô ấy chỗ nào cũng thơm, lúc dùng tay gãi cằm tôi, sướng chết đi được.]
Quân sư: [... Kết cục của kẻ liếm chó là bị vứt bỏ, ví dụ sống sờ sờ như tôi bày ra trước mặt cậu mà cậu còn không hiểu sao?]
Tần Khoát: [Vậy tôi phải làm sao?]
Quân sư: [Làm theo những gì tôi nói trước đó, đừng quá nhiệt tình với vợ cậu.]
Tần Khoát: [Hôm nay tôi cũng cố gắng giữ khoảng cách với vợ, không bị mê hoặc đâu.]
Quân sư: [Làm tốt đấy *like*]
Tần Khoát: [Hôm nay không nhịn được, tôi đã trộm một bộ váy ngủ ren của vợ để giải quyết.]
Quân sư: [Không bị phát hiện chứ?]
Tần Khoát: [Không, tôi làm việc nghiêm túc lắm đấy.]
Tần Khoát: [Quân sư, tôi còn phải kiên trì bao lâu nữa? Vợ thơm quá, muốn quỳ xuống gâu gâu gâu.]
Quân sư: [Cô ấy có nói yêu cậu không? Có nói cậu đáng yêu không? Có chủ động hôn cậu không?]
Tần Khoát: [Không có.]
Quân sư: [Vậy thì tiếp tục kiên trì, khẩu hiệu của chúng ta là gì?]
Tần Khoát: [Kết cục của việc làm chó liếm là bị vứt bỏ! Chúng ta, đàn ông nhỏ bé tuyệt đối không thể trở thành món đồ chơi của người phụ nữ!]
…
Bảo sao gần đây quần áo của tôi hay biến mất. Hóa ra đều bị Tần Khoát tự giải quyết bằng tay cả rồi!
Anh có thể tự mình giải quyết, tôi chỉ có thể nhịn.
Nghĩ đến công cụ tốt như Tần Khoát bị quân sư của anh dụ dỗ thành chó, lồng ngực tôi dâng lên một tia lửa giận vô cớ.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, tôi gửi tin nhắn cho người tên là quân sư này.
Tôi muốn xem, vị quân sư này rốt cuộc bị phụ nữ làm tổn thương đến mức nào mới có thể nói ra những lời này!
13
“Cái gì? Bạn gái cũ của anh và bạn trai hiện tại đi thuê phòng, lại còn bắt anh đi đưa bao cao su? Mà không chỉ một lần?”
Cằm rớt xuống đất, tôi kinh ngạc thốt lên.
Sắc mặt người đàn ông đối diện trầm xuống, nhỏ giọng kìm nén: “Nói nhỏ thôi, có gì vẻ vang đâu chứ?”
Sao lại không vẻ vang?
Đưa rồi thì mới không vẻ vang, không đưa thì có gì mà không vẻ vang…
Đợi đã.
“Anh đưa rồi à?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông im lặng.
Tôi cũng im lặng.
Ban đầu tôi muốn xem người nào đến phá hoại tình cảm của tôi và Tần Khoát, thế mà vô duyên vô cớ được hóng chuyện.
Khóe miệng tôi suýt chút nữa cong lên, nhưng lại nghĩ đây là anh em thân thiết từ nhỏ của Tần Khoát, tôi vội vàng ngậm chặt miệng.
“Cô ta là có được tôi rồi nên mới không trân trọng! Lúc chưa có được tôi thì ngày nào cũng gọi là bảo bối, chồng yêu!”
“Cô ta nói muốn đeo xích chó cho tôi, tôi đeo!”
“Cô ta nói muốn tôi gọi cô ta là mẹ, tôi cũng gọi!”
“Cô ta nói muốn rất nhiều rất nhiều tiền, tôi đành đưa hết tất cả thẻ ngân hàng cho cô ta! Tại sao cô ta lại muốn chia tay tôi?”
Đôi mắt người đàn ông đỏ hoe, từng câu từng chữ tố cáo.
Tôi có chút không đành lòng:
“Có thể… cô ta chỉ xem anh là chó để chơi đùa thôi.”
“Cô câm miệng! Tôi nguyện ý làm chó là chuyện của tôi! Không liên quan gì đến cô ta!”
“...”