Hướng dẫn huấn luyện chó câm - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Tần Khoát là người anh em tốt nhất của tôi, tôi đã từng bị tổn thương, không thể để cậu ấy cũng bị tổn thương được!”


Hừ. Có nghĩa khí thật đấy!


“Tại sao cô ta không yêu tôi mooo mooo mooo…”


Anh ta ôm đầu khóc lóc thảm thiết.


Quả nhiên là người anh em tốt của Tần Khoát, khóc lên cứ như hai con trâu nước vậy.


Tôi nhìn anh ta đang tự đấu tranh trong đầu, cố gắng an ủi.


“Liệu có phải anh đang nuôi dạ dày không?”


Con trâu kia dường như khóc càng to hơn.


Cái miệng này của tôi đúng là chết tiệt mà.


Nhìn người đàn ông trước mắt càng khóc càng nhập tâm, tôi như ngồi trên đống lửa.


May mà tiếng thông báo thời gian của nhà hàng đã cắt ngang tiếng khóc của người đàn ông, anh ta lau nước mắt, tự mình đứng dậy.


“Cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi đưa bao cao su rồi, tôi không thể để cô ta bị tổn thương được.”


“...”


14


Tôi mang theo tâm trạng khó nói trở về nhà.


Tần Khoát cũng không biết phát điên cái gì, lôi ra bộ chiến phục hình quả thanh long đính kim cương, mặc một đôi tất màu xanh lá cây, phối với một đôi Chelsea bóng loáng.


Quả thực là một cách phối đồ khiến người ta hoa mắt.


Trong tay anh không biết đang cầm lọ nhỏ gì, cứ đổ vào miệng.


Tôi nghi hoặc: “Anh đang ăn gì vậy?”


Tần Khoát tiếp tục nhai, ngữ điệu uể oải: “Thuốc trừ sâu, loại ăn vào là chết.”


Tôi: “...”


Tự dưng anh nổi giận cái gì vậy?


“Rốt cuộc là ăn cái gì?”


Tần Khoát tiếp tục nhai: “Thuốc kích dục, loại ăn vào là tan bành luôn ấy.”


Tôi đến trước mặt anh, định banh miệng anh ra nhưng không banh được.


Cúi đầu nhìn cái lọ nhỏ trong tay anh, thì ra là vitamin C.


“Anh sao vậy?”


Rõ ràng có thể thấy được cảm xúc của anh không ổn, tôi bèn ngồi xuống bên cạnh anh.


Tần Khoát nghiêng đầu, có chút nghẹn ngào.


“Anh biết ngay là đám phụ nữ mấy người có được rồi sẽ khộng biết trân trọng mà!”


“Anh em của anh nói một chữ cũng không sai! Chỉ có lúc anh bị mất trí nhớ mới bị em chiếm lấy cơ thể!”


Tô suýt chút nữa bị chọc cười thành tiếng.


Tầm mắt tôi rơi vào chiếc điện thoại chưa tắt màn hình trên bàn trà, một tấm ảnh tôi đưa khăn giấy cho anh em của anh hiện rõ mồn một trên màn hình.


Tần Khoát quay đầu, bĩu môi tố cáo:


“Mới có bao lâu mà em đã bắt đầu tìm đàn ông mới rồi, là do anh không đủ đẹp trai, không đủ giàu, cơ bụng không đủ để sờ à?”


“Anh mặc kệ đấy, tóm lại anh không còn là trai tân nữa, em phải chịu trách nhiệm cho việc này!”


Cái này là cái gì với cái gì vậy?!


Cổ họng tôi nghẹn ứ, nửa ngày vẫn không lên tiếng.


Tần Khoát đột nhiên hạ giọng, giọng điệu không chắc chắn:


“Đừng ly hôn được không, anh là lớn còn anh ta là nhỏ nhé!”


Tôi nhìn ảnh, không nói được thành lời mà nhìn anh: “Đây là anh em tốt của anh đấy, không nhìn ra à?”


Khóe mắt Tần Khoát đầy những giọt lệ nhỏ, anh đột nhiên quay đầu lại.


“Chỉ nhìn thấy em đi mà không nhìn thằng này trông như thế nào.”


“Em thích anh em của anh rồi à? Đừng nhắc đến anh em của anh, cho dù là bố anh cũng phải làm nhỏ.”


“...”


Giao tiếp với cái đầu từng bị sốt cao lúc nhỏ thật là khó khăn mà.


Ngọn lửa giận vừa mới bốc lên trong lòng tôi, ngay khoảnh khắc chạm phải gương mặt ngốc nghếch của anh, liền tắt ngấm.


Tần Khoát vốn dĩ đã ngốc nghếch rồi, đây cũng không phải là ngày đầu tiên tôi mới biết.


Bên ngoài đều nói anh là phú nhị đại, là thiếu gia ăn chơi được bố cưng chiều.


Nhưng trong mắt tôi, anh vừa lương thiện đáng yêu lại vô cùng chân thành.


Quan trọng nhất là, anh có rất nhiều tiền, đều cho tôi tiêu cả, sức còn rất lớn, dùng sướng muốn chết.


Tôi nâng mặt anh lên, cố gắng lờ đi bộ chiến phục hình quả thanh long gây cười trên người Tần Khoát, vẻ mặt nghiêm túc.


“Em chỉ yêu mỗi mình anh.”


Rồi tôi lại nghĩ đến đầu óc của người anh em kiêm quân sư cũng thiếu một sợi dây thần kinh của anh.


Cô ta có nói yêu anh ta không? Có nói anh ta rất đáng yêu không? Có chủ động hôn anh ta không?


Tôi tiếp tục:


“Anh còn rất đáng yêu nữa.”


Đôi mắt Tần Khoát sáng rực lên, ánh mắt mong đợi dừng lại trên đôi môi tôi.


Tôi nhẹ nhàng dán lên, hôn một cái, giống như đã ký kết một khế ước thần thánh nào đó.


Giây tiếp theo, bầu không khí mờ ám trong nháy mắt bị phá vỡ, bởi vì Tần Khoát đột nhiên quỳ xuống, vừa quỳ vừa lấy ra xích chó dưới bàn: “Tốt quá! Cuối cùng anh cũng có thể làm chó của vợ rồi!”


May mà trong nhà không có ai, nếu không, tôi còn phải giải thích là mình thật sự không học phép thuật.


Tần Khoát vùi đầu vào lòng bàn tay tôi, gương mặt đầy si mê.


Dưới cổ áo vest, cơ bắp ngực ẩn ẩn hiện hiện nên một đường cong xinh đẹp.


Cổ họng tôi hơi khô.


Nhân tiện nhận lấy sợi dây trong tay anh, tôi nắm tay anh đi vào phòng ngủ, dịu dàng dụ dỗ:


“Vậy phải để em xem, cún con phục vụ chủ nhân như thế nào.”


Trên bàn, điện thoại di động của Tần Khoát rung lên mấy tiếng.


[Người anh em! Bạn gái cũ của tôi bảo tôi đưa bao cao su là đang thả thính cô ta! Cô ta muốn dùng với tôi!]


[Cô ta không phải là không trân trọng tôi! Hóa ra là chê tôi tư thế quá cổ hủ nên mới giận dỗi! Cô ta yêu tôi chết đi được!]


[Tôi xóa cẩm nang tôi gửi cho cậu rồi! Tôi gửi cho cậu bản “Kinh nghiệm ‘làm vợ’ mới để cậu đọc thuộc lòng nhé!]


[Vợ là trời! Vợ là đất! Vợ vì tôi chống trời chống đất! Không được mắng vợ! Không được cãi lời vợ! Không có vợ yêu, đời người thật thất bại!]


[Cô ta hôn tôi rồi, môi cô ta thật ngọt, tay thật thơm, tôi nhịn không được gâu gâu gâu rồi.]


[Làm chó cho phụ nữ, thật sự là chuyện mỹ diệu nhất trên đời này!]

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo