Kế hoạch lừa dối - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

24


Tôi bị Đoàn Kiệu đưa đến một căn biệt thự.


Khu biệt thự này cây cối xanh tốt, kiến trúc hoành tráng, có thể thấy Đoàn Kiệu thật sự đã phát đạt rồi.


Tôi bị Đoàn Kiệu ném vào phòng ở tầng hai, mặt anh không biểu cảm gì:


“Cô cứ ở đây đi, chờ tôi nghĩ ra cách báo thù cô rồi tính.”


Tôi thật ra không hiểu hành động của anh lắm.


Nếu nói là báo thù tôi, vậy thì để tôi ở đầu đường xó chợ chịu đói chịu rét không phải càng tốt hơn sao.


Đoàn Kiệu dường như nhìn ra nghi hoặc của tôi, cười lạnh một tiếng:


“Chỉ giày vò thân thể thì có gì thú vị, loại phụ nữ độc ác như cô thì phải chuộc tội.”


Đôi mắt Đoàn Kiệu có chút đỏ lên:


“Vì sao những năm này cô lại sống tốt như vậy? Sau khi trở về sao cô có thể không đỏ mặt mà giả vờ không quen tôi, chỉ để lại tôi bị mắc kẹt trong những đêm ngày thống khổ của năm năm trước?”


“Trước kia cô đùa bỡn tôi, sỉ nhục tôi, lừa gạt tôi bằng những lời ngọt ngào, từng chữ từng chữ, tôi đều sẽ đòi lại toàn bộ!”


Tôi nghe những lời tố cáo đang được gằn ra từ Đoàn Kiệu, trong lòng cũng theo đó mà đau khổ.


“Xin lỗi.”


Tôi không kìm chế được mà xin lỗi.


Đoàn Kiệu hừ lạnh một tiếng, thu lại cảm xúc vừa lộ ra.


Anh quay người, bước ra ngoài, giọng điệu nhẹ nhàng:


“Muộn rồi.”


25


Đoàn Kiệu nhốt tôi ở trong biệt thự. Mỗi ngày tan tầm về, anh sẽ xông vào nói những lời kỳ quái.


Anh mắng tôi độc ác, ép hỏi tôi có phải ở nước ngoài cũng dùng chiêu cũ đùa bỡn người khác hay không, rồi lại mắng tôi máu lạnh, nói tôi bị đuổi ra khỏi nhà là đáng đời, loại người như tôi không xứng đáng được yêu thương.


Một lần sau khi uống say, anh xông vào, vô cớ ném một đống thẻ trước mặt tôi.


Anh mắng tôi ham tiền háo danh, ép tôi xem giá trị thị trường của công ty anh, lại ép tôi xem số dư trong thẻ ngân hàng của anh:


“Lâm Hiểu, cô có từng nghĩ tới năm năm sau, tôi lại thật sự liều mạng leo lên vị trí này không?”


“Cô chê tôi là thằng nhóc nghèo, nhưng bây giờ tôi bóp nát nhà họ Lâm các người cũng giống như bóp một con kiến, cô có hối hận không?”


Đoàn Kiệu dừng một chút: “... Hối hận năm đó nếu đồng ý với tôi, những thứ này cô đều có thể dễ dàng có được.”


Tôi lắc đầu: “Tôi không phải từ chối anh vì cái này.”


Tôi cũng từng do dự, mềm lòng, tự trách vì thiết lập nhân vật độc ác của mình, từng hình dung ra vô số cách để có thể xử lý cốt truyện ổn thỏa hơn.


Giống như tôi trước kia, giở trò thông minh, sửa đổi lời thoại, nhưng lời nói lạnh băng của hệ thống đã dập tắt ý nghĩ của tôi.


Nó nói cho tôi biết nhất định phải làm như vậy, nếu tôi phản kháng, hệ thống sẽ tiếp quản cơ thể.


Những lời nói nhục mạ vô tình kia vẫn sẽ được nói ra nguyên vẹn.


“Lúc đó và bây giờ không giống nhau, chúng ta không thể ở bên nhau.”


Đoàn Kiệu mở mắt ra, hơi men vừa rồi của anh dường như biến mất trong nháy mắt.


Anh nhìn tôi thật lâu, nhếch môi: “Bây giờ? Lâm Hiểu, không phải cô tự mình đa tình nghĩ rằng tôi vẫn còn thích cô chứ?”


“Bây giờ tôi có đem những tấm thẻ này cho một con chó, cũng sẽ không để cô chạm vào.”


Đoàn Kiệu đóng sầm cửa rời đi, ba ngày sau cũng không đến tìm tôi nữa.


26


Bị nhốt hai tuần, tôi thật sự cảm thấy có chút khó chịu.


Tôi thử thăm dò nói với Đoàn Kiệu muốn ra ngoài, ngay lập tức bị sắc mặt khó coi của anh dọa cho sợ hãi mà lui về:


“Sao? Cảm thấy bị nhốt làm nhục cô à, lại giở tính đại tiểu thư, đây là do cô tự chuốc lấy.”


Tôi cũng không biết anh đưa ra kết luận này như thế nào.


Nói thật, ngoài việc Đoàn Kiệu vẫn luôn nói mấy lời châm chọc âm dương quái khí khiến tôi có chút khó chịu ra, thì tôi cảm thấy sống ở đây cũng không tệ lắm.


Biệt thự này rất lớn, máy sưởi đầy đủ, vô cùng thoải mái, cơm cũng rất ngon.


Tôi chỉ là vì vẫn luôn không thể ra ngoài nên có chút buồn bực thôi.


Tôi chọn một hôm Đoàn Kiệu đi công tác, bảo hệ thống đưa tôi ra ngoài hít thở không khí.


Ra đến bên ngoài, tôi mới lúng túng phát hiện trên người lại không có tiền.


Không còn cách nào khác, tôi đành tìm đại một công viên để đi dạo, theo các bà cô đã nghỉ hưu nhảy một lúc điệu khiêu vũ quảng trường.


Tôi có chút mệt, muốn tìm một thư viện để nghỉ ngơi, không ngờ lại ngủ quên mất.


Tôi bị nhân viên công tác gọi dậy, bên ngoài đã tối rồi, nơi này phải đóng cửa.


Đến khi trở lại khu biệt thự, tôi lúng túng phát hiện mình bị lạc đường rồi.


Tôi vốn không biết ở căn nào, số nhà cũng không nhớ.


Tìm thật lâu, cuối cùng tôi hết cách, đành phải ngồi xổm ở cửa hàng tiện lợi.


Bà chủ cửa hàng tiện lợi rất tốt, liên hệ với bộ phận quản lý, nói là sẽ giúp tôi hỏi trong nhóm chủ nhà


Tôi nhìn chằm chằm vào nồi lẩu Oden, thèm đến chảy nước miếng nhưng không có tiền nên không tiện đòi.


Thế là tôi đành lui về trong góc, bắt đầu ngẩn người.


Nửa tiếng sau, Đoàn Kiệu xông vào với vẻ mặt u ám.


Vừa nhìn thấy tôi, lông mày nhíu chặt của anh giãn ra một chút, nhưng ngay giây tiếp theo sắc mặt càng thêm khó coi.


Tôi bị kéo ra ngoài, cũng không quên quay đầu chào tạm biệt bà chủ.


Cho đến khi lên xe, Đoàn Kiệu cũng không nói gì, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.


Tôi lén lút nhìn anh. Có lẽ là do trực giác của phụ nữ, tôi nhạy bén cảm thấy tâm tình của Đoàn Kiều bây giờ cực kỳ tệ, cũng không dám mở miệng, ngoan ngoãn yên vị.


Về đến nhà, tôi bị Đoàn Kiệu kéo thẳng lên tầng ba.


Anh thô bạo đẩy tôi vào một căn phòng, lạnh lùng nói:


“Đã ngoan cố như vậy, thì cô cứ ở đây đi.”


Tôi nhìn vào trong phòng, cả người cứng đờ tại chỗ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo