Kế hoạch lừa dối - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6


Đoàn Kiệu nói một đống lời vô nghĩa.


Nhưng từ sau ngày hôm đó, anh thật sự mỗi ngày đều giúp tôi lấy cơm, trực nhật.


Ngoài những thứ này ra, tôi còn có rất nhiều cốt truyện phải diễn.


Ví dụ như xé vở bài tập của nam chính, cắt nát cặp sách của anh.


Nhưng tôi vô dụng.


Sau khi xé xong, ngày hôm sau, tôi lại lén lút nhét vở và cặp sách mới vào bàn học.


Bị phát hiện, tôi không đủ tự tin mà phản bác:


“Cái cặp sách này em cũng có, cầu xin anh dùng cặp giống em được không?”


“Em muốn anh dùng vở em tặng, chữ anh đẹp như vậy, vở đẹp mới xứng đôi.”


Ví dụ như, tôi muốn nhốt nam chính vào phòng dụng cụ một đêm.


Tôi nghiến răng, đã làm thì phải làm tới, nhốt cả bản thân vào luôn.


“Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ chúng ta phải ở cùng nhau một đêm rồi.”


“May là ở cùng anh, cả trường này em thích anh nhất.”


“Không hiểu sao, vừa nhìn thấy anh là em an tâm rồi, bị nhốt cũng không sợ.”


Trong phòng dụng cụ chật hẹp lạnh lẽo, tôi ngồi trên tấm đệm, khoác áo khoác của Đoàn Kiệu lên người.


Đôi môi Đoàn Kiệu cứng đờ, nghe tôi lẩm bẩm không ngừng.


Tôi lén nhìn sắc mặt của anh, nói vậy chắc anh sẽ không phát hiện ra là tôi làm đâu nhỉ.


Haizzz, để bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình đúng thật khó khăn mà.


“Anh có lạnh không, hay là em trả áo lại cho anh…”


Đoàn Kiệu nhìn tôi một cái: “Câm miệng, không lạnh, có đói bụng không?”


Nói vậy… hình như có chút đói bụng, tôi gật đầu.


Đoàn Kiệu liền lấy ra một gói sô cô la từ trong túi.


Lạnh quá, tôi không muốn đưa tay ra, liền ngửa đầu chờ Đoàn Kiệu đút tôi ăn.


Đoàn Kiệu chợt khựng lại, quỳ một chân trước mặt tôi. Đút tôi ăn xong, anh lại lấy bình giữ nhiệt ra đút tôi uống nước.


Trong lòng tôi cảm thấy áy náy, đây vẫn là lỗi của tôi, ép Đoàn Kiệu mỗi ngày đều phải mang theo đồ ăn vặt và bình giữ nhiệt chỉ để ứng phó với sự tùy hứng và làm khó bất chợt của tôi.


Buổi tối, không biết làm sao, tôi lại mơ mơ màng màng thiếp đi trong lòng Đoàn Kiệu.


Sau khi tỉnh lại, tôi ngơ ngác, trong lòng càng thêm áy náy.


Đây lại là bắt nạt nam chính, coi nam chính như cái đệm sưởi rồi.


Sau khi tôi tỉnh lại, Đoàn Kiệu cũng mở mắt ra.


Tôi vội vàng bò ra khỏi lòng anh.


Trong lúc hoảng loạn, tôi không biết đã chạm vào thứ gì cứng rắn.


Chỉ nghe Đoàn Kiệu khẽ hừ một tiếng, tôi giật mình, nghi hoặc hỏi:


“Cái gì thế này, cái cốc à?”


Nhưng cốc gì mà nóng đến vậy chứ?


7


“Xin lỗi.”


Đoàn Kiệu đột nhiên xin lỗi.


Nhận ra là thứ gì, tôi lập tức xấu hổ.


Hai người đều không nói chuyện, tôi cúi đầu đến mức mặt đỏ bừng.


Bảo vệ đến tuần tra đã thả chúng tôi ra.


Tôi ép mình quên đi chuyện vừa rồi, tiếp tục diễn theo cốt truyện:


“Đừng tưởng tối qua cho em mượn áo khoác là được rồi nhé, anh còn phải tiếp tục làm chó để lấy lòng em.”


Đoàn Kiệu đưa áo khoác cho tôi, anh chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.


Thế mà tôi còn phải nói những lời cay nghiệt như vậy.


Không đành lòng, tôi lại nhỏ giọng thêm một câu:


“Đương nhiên, em cũng sẽ đối xử tốt với anh, anh biết đấy, cả trường này, em tin anh nhất.”


Yết hầu của Đoàn Kiệu khẽ chuyển động, anh cúi đầu nhìn tôi.


Gương mặt vốn hung dữ giờ phút này lại có vẻ dịu dàng một cách kỳ lạ.


“Ừm, tôi biết là chưa đủ.”


Đoàn Kiệu đáp lại, bổ sung thêm một câu:


“Sau này tôi cũng sẽ luôn chăm sóc em thật tốt.”


8


Ngày hôm sau, Đoàn Kiệu quả nhiên bị cảm lạnh.


Nhưng sắc mặt anh lạnh nhạt, nếu không phải tôi nhìn thấy anh uống thuốc thì không thể phát hiện ra được.


Mà giờ phút này, hệ thống đã biến mất rất lâu cuối cùng cũng online.


Tôi lệ rơi đầy mặt: “Huhuhu cuối cùng cậu cũng trở lại rồi, tôi nhớ cậu quá…”


Hệ thống vốn dĩ luôn mỉa mai, giờ phút này lại nghe tôi khóc.


Tôi vốn tưởng rằng nó sẽ mắng tôi, không ngờ một lát sau, giọng điệu của nó cứng đờ:


[Thôi đi, đừng dùng chiêu trò đối phó nam chính với tôi, có gì mà nhớ.]


Tôi vẫn còn khóc: “Nhớ lắm đấy, mỗi tối tôi đều gọi cậu, nhưng cậu cứ không trả lời tôi…”


Trong không khí xuất hiện một luồng sức mạnh từ từ lau khô nước mắt cho tôi.


Hệ thống lại khôi phục bộ dạng chán ghét như trước đây, mắng tôi:


[Đừng làm nũng, tôi xem tình hình hoàn thành nhiệm vụ của cô trước rồi xem có xử lí được cô không.]


Từng dòng cốt truyện được liệt kê ra, hệ thống kinh ngạc “A” một tiếng:


[Thật ra đã hoàn thành gần hết rồi.]


Nhưng khi nó mở video ra, gương mặt càng ngày càng đen lại, quay đầu mắng tôi:


[Bệnh hoạn thật. Cô nói nhiều với nam chính như vậy làm gì, cứ thế mà tát mà đánh đi. Ai giống cô, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, không biết còn tưởng cô tham gia show hẹn hò đấy.]


Hệ thống bạo lực tái xuất giang hồ.


Tôi giống một con chim cút rụt cổ lại, không nhịn được mà nổi giận:


“Nhưng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi mà, sao cậu nói chuyện khó nghe vậy.”


Hệ thống cười lạnh một tiếng, làm tôi da đầu tê dại.


Đúng lúc này, Đoàn Kiệu đi tới.


Anh xách cặp sách của tôi lên, là muốn đưa tôi về nhà đây mà.


Tôi nghĩ cốt truyện cơ bản đã qua rồi, cũng không cần phải duy trì thiết lập nhân vật độc ác nữa.


Tôi bèn cầm lấy cặp sách, nhỏ giọng nói: “Không cần anh đưa em đâu, em tự về được.”


Đoàn Kiệu quay đầu nhìn tôi: “Sao vậy, lại nổi giận gì nữa?”


Tôi mím môi: “Em tự về được mà, mấy ngày qua cảm ơn anh nhé.”


Đoàn Kiệu nhìn tôi thật lâu, “Chậc” một tiếng cười khẩy: “Không đưa thì thôi, tưởng tôi muốn à?”


Nói xong anh xoay người bỏ đi.


Tôi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu tán thành.


Đúng vậy, có ai muốn giúp người khác xách cặp sách mỗi ngày chứ, còn không phải vì tôi uy hiếp sao.


Chỉ có hệ thống đột nhiên cười lạnh, thầm mắng một tiếng:


[Giả vờ.]


Cũng không biết nó mắng ai.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo