Kế hoạch lừa dối - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9


Sau tiết học thứ hai, bạn cùng bàn thấy ly nước của tôi trống rỗng, muốn giúp tôi lấy nước.


Tôi đưa cho cậu ta, vừa đúng lúc Đoàn Kiệu đi tới.


Ánh mắt của anh lướt qua ly nước của tôi, rồi sững lại.


Bình thường, mỗi ngày anh đều sẽ đến đây lấy nước giúp tôi, tiện thể giảng bài cho tôi.


Nhưng bây giờ, ly nước đã bị bạn cùng bàn lấy đi, mà người giảng bài cho tôi là đứa bạn ngồi bàn trước.


Đoàn Kiệu không nói gì, im lặng bỏ đi.


Tiết thể dục, trên sân vận động, Đoàn Kiệu xách áo khoác tới, vừa lúc nhìn thấy tôi trốn dưới ô của người khác.


Buổi chiều nắng gắt, tôi vẫn luôn ép Đoàn Kiệu lấy áo khoác che nắng cho mình.


Rõ ràng dùng ô vẫn tốt hơn, nhưng tôi cứ phải dùng cách làm người khác mệt mỏi này.


Nhưng bây giờ không cần nữa, tôi xua tay:


“Sau này anh không cần đến nữa, em che ô với bạn cùng bàn là được rồi.”


Đã không cần diễn theo cốt truyện, tất nhiên tôi không cần phải bắt Đoàn Kiệu lấy cơm cho mình nữa.


Bạn cùng bàn xung phong nhận việc, bắt đầu mang cơm cho tôi.


Tôi cũng ngại ngùng, mỗi ngày đều đưa cho cậu ta một ít đồ ăn vặt.


Sổ trực nhật cũng bị tôi lấy lại rồi.


Bạn cùng bàn biết tôi hào phóng, chúng tôi đã thỏa thuận xong giá cả, cậu ta liền vui vẻ giúp tôi trực nhật.


Tôi hoàn thành hết cốt truyện nên không tiện sai khiến nam chính nữa. Những chiêu trò bắt nạt Đoàn Kiệu trước đây đều bị tôi vứt bỏ rồi. Thậm chí trong tình huống tôi không cố ý bắt nạt anh, chúng tôi cả ngày cũng chẳng nói được mấy câu.


Tôi tưởng rằng Đoàn Kiệu sẽ vui vẻ, cuối cùng cũng thoát khỏi nữ phụ độc ác này.


Nhưng không ngờ…


Vào một buổi chiều, tôi đột nhiên bị anh túm lấy cổ tay ấn vào góc tường.


Sắc mặt Đoàn Kiệu âm trầm.


Anh nhìn tôi, đột nhiên hỏi:


“Ý của em là như thế nào?”


Tôi có chút ngẩn người.


Đoàn Kiệu tiếp tục nói:


“Tôi đã thấy rồi, buổi trưa là bạn cùng bàn giúp em lấy cơm, trực nhật cũng là cậu ta giúp em làm.”


“Đã lâu rồi em không để tôi giúp em việc này nữa, sao vậy? Bắt đầu sai bảo bạn cùng bàn à?”


Đáy mắt Đoàn Kiệu đen thẫm, nghiến răng nghiến lợi:


“Sao cậu ta lại được em ưu ái vậy?”


“Chẳng lẽ cậu ta phục vụ tốt hơn tôi, biết em thích ăn đồ ăn vặt gì, thích nước ấm bao nhiêu độ à?”


“Rõ ràng em đã nói tôi là người giỏi chăm sóc em nhất mà.”


10


Tôi bị chất vấn đến ngây người, có chút lắp bắp hỏi hệ thống:


“Hả, chuyện này, sao lại có người thích bị sai khiến chứ?”


Hệ thống mỉa mai: [Xem cô bắt nạt người ta kìa. Nam chính bây giờ giống một con chó bị vứt bỏ, cô thật lợi hại mà.]


Miệng hệ thống giống như bị tẩm độc không ngừng:


[Chỉ muốn bị cô sai khiến thôi sao? Bây giờ cô thử tát anh ta mấy cái xem anh ta có sướng không.]


Tôi bị hệ thống nói đến mặt đỏ tía tai, không nhịn được mà ngắt lời:


“Nói bậy gì vậy? Sao… sao có thể xảy ra chuyện này chứ?”


Hệ thống cười lạnh một tiếng.


Mà giờ phút này, tôi vẫn còn đang bị Đoàn Kiệu ép hỏi.


Sức anh dùng quá mạnh, nắm chặt cổ tay tôi đau điếng, tôi không nhịn được mà bảo anh buông tay.


Giọng nói của tôi đánh thức Đoàn Kiệu.


Anh mím môi, từ từ lùi lại đến khi cách một khoảng an toàn.


Yết hầu của Đoàn Kiệu chuyển động, nhỏ giọng hỏi tôi:


“Lâm Hiểu, em coi tôi là gì chứ?”


Vấn đề này tôi hoàn toàn không nghĩ tới, lập tức ngẩn người.


Nhưng câu này tôi không thể trả lời được


Đối tượng nhiệm vụ? Hay là nam chính trong tiểu thuyết?


Cho dù có nói thật thân phận của tôi, hay nói tôi bị hệ thống ép buộc, đều có vẻ quá mức yếu ớt.


Rất lâu sau, tôi mới cố gắng thốt ra được mấy chữ:


“Bạn học, chứ còn là gì nữa…”


Nhưng Đoàn Kiệu ngắt lời tôi, anh nói:


“Tôi cứ tưởng chúng ta đang hẹn hò.”


11


“Mang cơm, mang đồ ăn vặt, lấy nước, mang cặp, giúp làm trực nhật… Đây chẳng phải là những việc bạn trai nên làm sao?”


Đoàn Kiệu mím môi, tiếp tục nói:


“Tôi cứ tưởng mình chỉ đang yêu một cô bạn gái nhỏ có tính khí thất thường."


“Em đỏng đảnh, nhưng cũng rất thích làm nũng, mà lại vô cùng đáng yêu, luôn miệng nói thích tôi nhất, không thể rời xa tôi, lời đường mật cứ tuôn ra cứ như thể không cần tiền vậy.”


“Tôi cứ tưởng chúng ta đang yêu một mối tình không nói rõ ra nhưng trong lòng cả hai đều biết.”


Ngón tay Đoàn Kiệu xoa lên vết đỏ trên cổ tay tôi, gương mặt không có biểu cảm gì:


“Tôi lớn lên từ một vùng quê nhỏ, tư tưởng khá lạc hậu, rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm.”


“Lâm Hiểu, em là mối tình đầu của tôi, nếu tôi chọc giận em, em có thể trừng phạt tôi, nổi giận với tôi…”


“Nhưng đừng lặng lẽ rời xa tôi, khiến tôi ngày nào cũng lo lắng vì sự lạnh nhạt của em.”


Xoa đủ rồi, cuối cùng Đoàn Kiệu cũng ngẩng mặt lên.


Anh khẽ nói: “Việc này không công bằng với tôi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo