Khát Khao Đã Lâu - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi trở về biệt thự và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình và đóng gọn vào trong thùng.


Tôi đếm đi đếm lại.


Trong căn nhà này, những thứ thực sự thuộc về tôi dường như không nhiều.


Giàn hoa, khung thêu, sáp se chỉ...


Ngay cả một thùng cũng chẳng thể lấp đầy.


Túi xách, trang sức, quần áo, thậm chí cả những tác phẩm thêu được đấu giá với mức giá trên trời.


Tất cả đều là quà Tống Cảnh Diên tặng.


Tôi lên lầu, từ trong góc sâu của tủ, lấy ra hai chiếc áo sơ mi của Tống Cảnh Diên.


Đó từng là món quà sinh nhật tôi tự tay chọn và tặng cho anh ta.


Trên cổ áo còn có hình hoa hồng môn do chính tay tôi thêu.


Thời điểm đó, anh ta vừa hoàn toàn tiếp quản Tống thị.


Ngụ ý của món quà là đại triển hồng đồ, từng bước thăng tiến.


Tống Cảnh Diên lúc ấy đã đón nhận bằng một nụ cười rạng rỡ.


Thế nhưng sau đó, anh ta liền quay đầu cất chúng vào nơi sâu nhất trong tủ và không bao giờ lấy ra lần nào nữa.


Ngược lại, chiếc cà vạt sọc do An Hân tặng thì luôn được đặt ở vị trí dễ thấy và dễ lấy nhất.


Khi rời khỏi nhà, tôi đặt chìa khóa cùng chiếc nhẫn đính hôn lên bàn, chúng nằm ở ngay bên cạnh nhau.


Trên thực tế, trước khi đính hôn, tôi đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm có được từ việc mở xưởng thêu để mua một căn nhà nhỏ.


Khi tôi về đến đó thì trời vẫn chưa quá muộn.


Tôi cầm điện thoại gọi cho Tống Cảnh Diên.


Bởi vì có một số chuyện vẫn nên nói rõ thì hơn.


Bữa tiệc lần này được tổ chức rất thành công, và Tống Cảnh Diên thì rõ ràng rất hài lòng.


Anh ta tiếp quản công ty từ thế hệ cha chú, hai năm dốc lòng gây dựng.


Cuối cùng, từ một "tiểu Tống tổng" đã trở thành một "Tống tổng" đúng nghĩa.


Có thể nói là vô cùng đắc ý.


Thật ra, trong buổi tiệc hôm ấy, Tống Cảnh Diên đã biết Lâm Tri Ngộ đến tìm mình.


Một dịp trọng đại như thế, việc cô xuất hiện rõ ràng là không thích hợp.


Nhưng cho dù không trực tiếp nhìn thấy Lâm Tri Ngộ, anh ta vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô.


Có lẽ là một bộ đồ màu trơn, mái tóc buộc nhẹ, trang trọng hơn thường ngày một chút, có thể còn trang điểm nhẹ.


Rất thanh lịch, rất đẹp, và cũng rất hợp với Lâm Tri Ngộ.


Y như lần đầu tiên anh ta gặp cô.


Giữa rất nhiều đối tượng xem mắt ăn mặc cầu kỳ, chỉ có cô là đỏ mặt đến mức không biết nên nhìn vào đâu.


Một vẻ đẹp thoát tục.


Rung động thì vẫn là rung động.


Nhưng đó lại là kiểu rung động... không thể mang ra ngoài ánh sáng.


Lâm Tri Ngộ có một xưởng thêu riêng chuyên làm đồ thêu tay.


Có một lần, sau bữa ăn gia đình.


Tống Cảnh Diên vô tình nghe thấy mấy người thím ngồi một góc nhỏ giọng bàn tán:


“Nói cho hay là thợ thêu, chứ chẳng phải cũng chỉ là người làm mấy việc may vá linh tinh thôi sao?” Thật không hiểu Cảnh Diên nghĩ gì lại đi chọn trúng cô ta.”


“Tính tình thì lầm lì, nhìn qua đã thấy kiểu người chẳng nói được mấy câu.”


Tống Cảnh Diên, trong cuộc tranh giành quyền thừa kế khốc liệt, để đi được đến ngày hôm nay, vốn đã không hề dễ dàng.


Và quả thật, đã có một khoảnh khắc, anh ta thực sự hối hận vì sự bốc đồng nhất thời của chính mình.


Nếu như có thể tìm được một người vợ đảm đang, khéo léo, biết chia sẻ, lại còn có thể hỗ trợ mình rất nhiều…


…thì có lẽ đã tốt hơn bây giờ rất nhiều.


May mà, bên cạnh anh ta vẫn luôn có An Hân.


Tống Cảnh Diên biết rõ An Hân vẫn luôn tự nhận mình là hôn thê của anh.


Ban đầu, trong lòng anh ta quả thực có chút áy náy với Lâm Tri Ngộ.


Thế nhưng, về sau, khi thấy An Hân mang danh “bà Tống chưa cưới”, xử lý mọi việc một cách đâu ra đấy, khéo léo và thỏa đáng…


Thì anh ta lại bắt đầu nghĩ, e là Lâm Tri Ngộ chưa chắc đã làm được như vậy.


Và thế là, cái cảm giác áy náy từng le lói ấy, sớm đã tan biến không để lại dấu vết.


So với việc tham gia tiệc tùng, Lâm Tri Ngộ dường như lại thích một mình ở trong góc, mân mê những mũi kim đường chỉ của cô.


Toàn những thứ vô dụng.


Nhưng thấy cô thích, anh ta cũng tiện tay mua cho vài món, xem như là dỗ dành đôi chút.


Bạn bè đôi lần trêu chọc, nửa đùa nửa thật nhắc nhở Tống Cảnh Diên, nói rằng anh ta đang hưởng “phúc Tề Nhân”, cẩn thận kẻo hậu viện bốc hỏa.


Tống Cảnh Diên nghe xong chỉ cạn sạch ly rượu vang, ánh mắt tràn đầy tự tin:


“Bốc hỏa? Lâm Tri Ngộ có gan đó sao?”


Trong mắt Tống Cảnh Diên, Lâm Tri Ngộ ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ, chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của anh ta.


Ngay cả khi nổi giận cũng chỉ là nói năng nhẹ nhàng.


Dỗ vài câu là lại ngoan ngoãn như cũ.


Hơn nữa, cô còn có một đôi bố mẹ tham tiền.


Cho nên, dù có thực sự biết những chuyện bên ngoài này, thì cô có thể làm gì được chứ?


[Chuyển sang góc nhìn của Tống Cảnh Diên]


Tống Cảnh Diên nhìn người cháu trai đang đứng trước mặt, cơn đau đầu sau khi say rượu như bị khoét sâu thêm một tầng nữa.


Lương Ngật Trạch là cháu ruột của anh.


Cậu ta theo họ mẹ là họ Lương, thực ra cũng không nhỏ hơn anh là bao.


Tống Cảnh Diên từ trước đến nay vốn không ưa nổi người anh trai của mình.


Suốt ngày đeo tạp dề, quấn quýt bên chị dâu, còn cười hì hì nói rằng vợ mình sinh con vất vả nên con theo họ cô ấy là điều đương nhiên.


Kết quả là ngay cả Lương Ngật Trạch cũng sống ở nhà ngoại.


Trừ những dịp lễ Tết, hai bên gần như rất ít gặp mặt.


Tối hôm đó, Lương Ngật Trạch đột nhiên xông thẳng vào phòng Tống Cảnh Diên.


An Hân khi ấy đang nằm trên giường, quần áo thì xộc xệch.


Ánh mắt Lương Ngật Trạch lúc này đầy sự hung tợn và tàn nhẫn, như thể hận không thể xé nát người trước mặt.


Trong phút chốc, đồ trang trí cùng chiếc đèn bàn bên cạnh liền vỡ tan tành.


Trong cơn hoảng loạn, An Hân chẳng kịp mặc lại quần áo đã vội vã bỏ chạy khỏi căn phòng.


Lương Ngật Trạch đứng chặn ở khung cửa nhìn xuống từ trên cao.


Vài câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến Tống Cảnh Diên lập tức hoảng hốt:


“Chú nhỏ, chú đúng là cái gì cũng nuốt trôi được.”


“Nếu ông nội mà biết chuyện này, chú còn ngồi vững được cái ghế Tổng Giám đốc Tống không?”


Bởi vì ông cụ nhà họ Tống là người chính trực, xưa nay không bao giờ ưa con cháu sống buông thả, lăng nhăng.


“Ngật Trạch, chú và An Hân… không phải như cháu nghĩ đâu…”


Thế nhưng, nhìn dáng vẻ Lương Ngật Trạch đang tức giận mà chẳng rõ nguyên do cụ thể, lời giải thích của Tống Cảnh Diên còn chưa nói được hết câu, đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.


“Tống Cảnh Diên.”


Đầu dây bên kia là giọng nói uyển chuyện và nhẹ nhàng của Lâm Tri Ngộ…


…nhưng lại toát ra một sức mạnh kỳ lạ khiến người nghe không khỏi bình tâm.


Đó chính là giọng nói đã từng vô số lần xua tan đi sự bực bội và mệt mỏi trong lòng Tống Cảnh Diên.


“Tri Ngộ, anh đang có chút chuyện, đợi anh gọi lại cho em nhé.”


Tống Cảnh Diên liếc nhìn Lương Ngật Trạch đang đứng trước mặt, anh ta cảm thấy cơn đau đầu càng thêm dữ dội.


“Tống Cảnh Diên, chúng ta chia tay đi.”


“An Hân hợp với vị trí ‘bà Tống’ hơn em, em tin rằng anh cũng có cùng cảm nhận.”


“Tất cả những món đồ anh từng tặng em, em đều để lại trong căn biệt thự ven sông. Chìa khóa em đặt trên bàn.”


“Tống Cảnh Diên, chúng ta chia tay trong êm đẹp. Chúc anh hạnh phúc.”


Trong căn phòng vốn đã yên tĩnh, giọng nói của Lâm Tri Ngộ như vang vọng mãi không dứt.


Âm lượng không lớn, thế nhưng lại lọt rõ ràng vào tai từng người.


Mãi đến khi đầu dây bên kia cúp máy, Tống Cảnh Diên mới sực tỉnh.


Lâm Tri Ngộ… lại đề nghị chia tay.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo