Khát Khao Đã Lâu - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh ta thoáng sững người vài giây, sau đó tức đến mức phải bật cười.


Đây là cái gì chứ?


Giận dỗi vặt vãnh à?


Chỉ vì tối nay anh ta không cho cô tham dự bữa tiệc?


Quả nhiên là do bị chiều hư rồi, bắt đầu không biết trời cao đất dày là gì nữa.


Chia tay thì chia tay!


Cứ mặc kệ cô một thời gian, rồi đến lúc đó, chẳng phải cũng sẽ ngoan ngoãn quay lại tìm mình sao?


Cơn giận của Lương Ngật Trạch ở bên cạnh dường như cũng tan biến rất nhanh.


Ngay khi điện thoại vừa cúp máy, người nọ trực tiếp cúi đầu, khoanh tay, rồi bật cười thành tiếng.


Vì có mối quan hệ với bên nhà mẹ của Lương Ngật Trạch, cho dù lửa giận của Tống Cảnh Diên có bốc lên cao đến đâu thì cũng đành phải nhịn xuống và cân nhắc kỹ càng.


“Chuyện tối nay… tốt nhất vẫn đừng nói cho ông nội biết.”


“Chú sợ sức khỏe ông không chịu nổi.”


“Yên tâm đi chú nhỏ, cháu không rảnh đến mức đó đâu.”


Ngay khi vừa dứt lời, Lương Ngật Trạch huýt sáo thong thả đi xuống lầu.


Thời gian không cho phép tôi đau buồn vì một mối tình đã qua.


Bởi vì đúng lúc này, cuộc thi thêu “Di sản phi vật thể thất truyền” đã gửi thư mời đến.


Họ mời tôi tham gia cuộc thi.


Đây là lần đầu tiên tôi được góp mặt trong một cuộc thi cấp quốc gia.


Cũng đồng thời là một sự công nhận to lớn đối với các tác phẩm mà tôi từng tạo ra.


Thế nhưng, niềm vui chưa kịp vẹn tròn, thì áp lực nặng nề cũng nhanh chóng ập đến.


Tôi bắt đầu chuẩn bị kỹ lưỡng, thức trắng nhiều đêm để hoàn thành từng công đoạn.


Từ thiết kế, vẽ mẫu, căng khung, phối chỉ…


Tất cả đều do một mình tôi đảm đương.


Không hài lòng thì tháo ra làm lại.


Lặp đi lặp lại, thử thách hết thiết kế này đến kỹ thuật khác.


Đến khi Lương Ngật Trạch đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, tôi đã mệt đến mức hoa cả mắt.


“Lâm Tri Ngộ, áo khoác của tôi bẩn rồi, làm sao bây giờ?”


Chiếc áo khoác đen từng che chở cho chút tự trọng nhỏ bé của tôi, lúc này lại bị anh ném trả về và rơi gọn trong lòng tôi.


“Trên cổ áo ấy, hình như có nước mũi của em.”


Tôi vừa lật trong lật ngoài chiếc áo, vừa lẽo đẽo đi theo sau anh, nhỏ giọng lầm bầm:


“Nói bậy, làm gì có nước mũi…”


Lương Ngật Trạch bước vào nhà liền đưa mắt nhìn quanh một vòng. Thế nhưng, chỉ chốc lát sau, nụ cười trên môi anh dần tắt. Ánh mắt bỗng trầm xuống, xoáy thẳng vào tôi.


“Lâm Tri Ngộ, em thật sự coi mình là gấu trúc quốc bảo à?”


“Chê mạng mình dài quá rồi…”


Anh còn chưa nói hết câu thì trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại. Cơ thể mất trọng lực, hai chân cũng không còn trụ vững.


“Tri Ngộ! Tri Ngộ!”


Tôi không thể đáp lại tiếng gọi hoảng hốt đó.


Chỉ nhớ rằng mình đã ngã vào một vòng tay ấm áp đến lạ thường.


Chóp mũi tràn ngập mùi hương thanh mát dịu nhẹ.


Rất dễ chịu. Rất an tâm.


Khi tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời đã tối đen như mực.


Lương Ngật Trạch kéo một chiếc ghế sang ngồi cạnh đầu giường tôi và đang gục đầu ngủ gật.


Ánh đèn đầu giường mờ ảo phủ xuống gương mặt anh. Mày khẽ nhíu, khóe môi hơi trễ xuống, trông có vẻ ngủ không được thoải mái.


Tôi khẽ vỗ nhẹ vào tay anh, ý bảo anh nên sang phòng bên nghỉ ngơi.


Lương Ngật Trạch mở mắt, sau đó theo phản xạ tự nhiên liền đưa tay sờ lên trán tôi.


“Tỉnh rồi à? Muốn uống nước không?”


Ly nước không nóng không lạnh lập tức được đưa đến bên môi tôi, anh thuận tay nhét một chiếc gối ôm ra sau lưng tôi.


“Dựa vào đi, sẽ thấy thoải mái hơn đấy.”


“Bác sĩ đã đến xem rồi. Là do hạ đường huyết vì ăn uống không điều độ. Em còn hơi sốt nhẹ, nhưng tạm thời không cần uống thuốc.”


“…Cảm ơn anh.”


Sống mũi tôi cay xè, hai cánh môi khẽ mấp máy.


Ngoài hai chữ cảm ơn, tôi thật sự không biết phải nói gì khác.


Kể từ ngày rời khỏi thị trấn nhỏ ấy, rời xa bà…


Tôi chưa từng được ai quan tâm, chăm sóc như thế này.


Cảm giác xa cách đã quá lâu.


Nhưng giờ đây, tôi lại tìm thấy một chút cảm giác của mái nhà.


Sau đêm đó, Lương Ngật Trạch dọn thẳng vào nhà tôi ở.


Nói rằng muốn giám sát tôi ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ đàng hoàng.


Hôm nay anh mang theo vài bộ quần áo, ngày mai lại chuyển máy tính đến.


Thậm chí có mấy buổi sáng, thư ký của anh còn trực tiếp mang tài liệu đến tận cửa nhà.


Bình thường, trông Lương Ngật Trạch lúc nào cũng có vẻ lười biếng, chẳng mấy nghiêm túc.


Thế nhưng khi làm việc, anh lại hoàn toàn trở thành một con người khác.


Thân hình cân đối hơi nghiêng về phía trước, tay áo sơ mi màu xám nhạt được xắn lên nửa cánh tay. Giữa những ngón tay thon dài là một cây bút máy.


Ánh nắng xiên nghiêng từ cửa sổ hắt vào rọi lên khuôn mặt góc cạnh của anh. Một nửa khuôn mặt chìm trong sáng, một nửa bóng hình đổ dài trên tường.


Ở đầu dây bên kia, nhân viên vừa kết thúc báo cáo.


Giọng nói trầm thấp, mang theo từ tính của Lương Ngật Trạch liền vang lên, mang phong thái nghiêm túc đến lạ thường:


“Lỗi sai thế này… đừng để có lần sau.”


"Trước khi tan làm, gửi lại cho tôi một bản nữa."


Sau khi cúp điện thoại, anh liền lật sang trang tài liệu khác.


Cùng với tiếng giấy ‘xoạt’ lật qua, Lương Ngật Trạch cũng không thèm ngẩng đầu, mà chỉ khẽ nói:


“Lâm Tri Ngộ, em đã nhìn trộm tôi mười phút rồi đấy.”


Tôi giật mình cúi đầu, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, và tim cũng đang điên cuồng đập thình thịch.


Chẳng qua là chỉ muốn đặt kim thêu xuống để nghỉ mắt một chút, ai ngờ lại thất thần như vậy.


“Em không cần phải tự trách. Có thể quyến rũ được em, tôi rất vui.”


Ngay khi anh vừa dứt lời, tim tôi lập tức hẫng đi một nhịp.


“Em… anh bận… em, em về phòng nghỉ một lát…”


Tôi lắp bắp nói rồi nhanh chóng quay người bỏ chạy. Lương Ngật Trạch nhìn theo bóng dáng hoảng loạn đó, nụ cười dần lan đến tận đáy mắt.


Khi tiếng gõ cửa vang lên, tôi hoảng hốt nhét đồ vào tủ quần áo.


Thế nhưng, Lương Ngật Trạch với vẻ mặt nghiêm nghị đã nhanh chóng bước vào, rồi liền đi thẳng đến chiếc tủ, kế tiếp anh mở nó ra rồi lấy bức tranh sơn hà tôi đang thêu dở ra.


Tôi có chút xấu hổ cúi đầu.


Từ sau đêm đó, Lương Ngật Trạch ở hẳn trong nhà tôi, ngày nào cũng đúng giờ thúc giục tôi đi ngủ.


Nhưng thời gian thì luôn cảm thấy không đủ.


Cơ hội thi đấu lần này vô cùng quý giá, tôi thật sự không muốn bỏ lỡ.


Vì vậy, chỉ có thể đợi sau khi anh ngủ, tôi mới lén lút “tăng ca” một chút.


Tôi từng uyển chuyển nhắc đến điều này trong bữa ăn.


Rằng bệnh của tôi đã gần khỏi, anh có thể yên tâm rời đi.


Thế nhưng, Lương Ngật Trạch lại làm như không nghe thấy gì, chỉ thuận tay múc thêm cho tôi nửa bát cháo.


Tôi cúi đầu nhìn mũi chân, lí nhí nói:


“Em sợ không kịp thời gian.”


Lương Ngật Trạch cầm bức thêu trong tay, tức đến mức thở hổn hển. Nhưng cuối cùng anh vẫn bất lực mà cam chịu:


“Đúng là con bò cứng đầu!”


Câu nói này, Lương Ngật Trạch cũng đã từng nói.


Khi đó, anh như từ trên trời rơi xuống giúp tôi đuổi đám côn đồ đi.


Thấy trong lòng bàn tay tôi là mười đồng tiền, thứ tôi cố liều mạng bảo vệ, anh tức đến mức phải bật cười:


“Chỉ thế thôi sao, Lâm Tri Ngộ?”


“Có đáng không?”


Lương Ngật Trạch là cậu ấm từ thành phố lớn nên anh không hiểu.


Số tiền đó là của bà. Sau khi tôi ngủ, dưới ánh đèn mờ mờ, bà đã tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ.


Sáng hôm sau, trước khi tôi rời nhà, tôi từ chối mãi vẫn không được.


Bà nhất quyết đưa cho tôi, bảo tôi mua trà sữa uống.


“Con bé nhà người ta có gì, cháu gái nhà bà cũng phải có.”


Số tiền trong tay bị mồ hôi làm cho dính nhớp.


Nhưng giọng tôi lúc ấy lại đặc biệt kiên định:


“Đáng.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo