Khát Khao Đã Lâu - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lương Ngật Trạch tức đến nghẹn lời, sau đó anh liền phẩy tay rồi cũng không buồn tranh luận với tôi nữa.


“Được rồi, được rồi.”


“Nhóc bò cứng đầu, nhà ở đâu? Tôi đưa em về.”


Cuối cùng, mười đồng đó, tôi tiêu một nửa để mua hai chai nước có ga.


Tôi và Lương Ngật Trạch, mỗi người một chai.


Dưới ánh mắt bất lực của anh, tôi khẽ cười, và nhẹ nhàng nói:


“Anh đã sớm nói em cứng đầu rồi mà.”


Lương Ngật Trạch lúc đó đột nhiên đổi giọng…


“Ồ? Lâu như vậy rồi mà em vẫn còn nhớ.”


“Vậy lời tôi nói sáng nay, em còn nhớ không?”


Lương Ngật Trạch đặt tác phẩm thêu sang một bên, rồi từng bước từng bước tiến lại gần.


Phía sau lưng là mép giường nên tôi không còn đường lui nữa.


Ánh mắt nóng rực của Lương Ngật Trạch dán chặt lên người tôi, như thể có thể thiêu rụi mọi suy nghĩ mông lung trong đầu.


“Lâm Tri Ngộ, em có bằng lòng để tôi quyến rũ không?”


“Hay nói cách khác, em có bằng lòng để tôi làm bạn trai em không?”


Không khí trong phòng như dần trở nên loãng và nóng bức.


Tôi thấy mình bắt đầu khó thở.


Bởi lẽ làm sao có thể không có cảm giác chứ?


Rõ ràng anh là thiếu gia nhà họ Lương, một người áo đến giơ tay, cơm đến há miệng.


Vậy mà lại cố tình co mình trong căn nhà nhỏ này.


Ngày ngày giám sát tôi ăn cơm, thúc giục tôi đi ngủ, tỉ mỉ chăm sóc từng chút một.


Miệng thì luôn nói lời độc địa, nhưng ánh mắt và hành động lại chưa từng buông lơi tâm tư nhạy cảm và mong manh của tôi.


Hơn nữa, những năm tháng tuổi trẻ năm ấy, dưới ánh hoàng hôn, chúng tôi từng cùng nhau đi về.


Tôi đã từng lặng lẽ dùng ánh mắt để khắc ghi bóng lưng anh.


Chỉ tiếc rằng về sau, chúng tôi chia xa quá vội vàng.


Bao nhiêu tâm tư chưa kịp thổ lộ đã tan biến trong làn sương mờ của tuổi thanh xuân.


Lúc này, trong đôi mắt đen láy của Lương Ngật Trạch, chỉ còn tràn đầy hình bóng của tôi.


Nhịp tim tôi ban đầu tăng tốc đến choáng váng, rồi dần ổn định trở lại.


Tôi nghe thấy giọng của chính mình vang lên — dường như rất xa, nhưng cũng rất rõ ràng:


“Lương Ngật Trạch, anh… đẹp trai thật đấy.”


Đôi mắt đào hoa của anh khẽ cong cong như vầng trăng khuyết phản chiếu lên mặt nước.


Ngay sau đó một nụ hôn lập tức ập đến, mãnh liệt như cơn bão mùa hạ.


“Lâm Tri Ngộ.”


Giọng anh trầm khàn, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai tôi.


“Một lần không thể cho ăn quá no.”


“Nếu có được quá dễ dàng… em sẽ không biết trân trọng nữa.”


Sau nhiều lần thử nghiệm, tôi vẫn quyết định lựa chọn kỹ thuật thêu hai mặt của Tô Châu.


Trên một tấm vải nền, chỉ với một mũi kim, tôi phải đồng thời thêu ra họa tiết giống nhau ở cả mặt trước lẫn mặt sau.


So với thêu một mặt, thêu hai mặt yêu cầu độ chính xác cực cao, bởi cả hai bên đều phải đều đặn, gọn gàng, không chênh lệch dù chỉ một sợi chỉ.


Đây là điểm khó.


Nhưng cũng chính là điểm nhấn quan trọng nhất.


Khi nhận được cuộc gọi từ mẹ, tôi vẫn đang tăng ca trong xưởng.


“Lâm Tri Ngộ, con đang giở trò gì đấy?”


“Mau về ngay. Cảnh Diên đang đợi con ở nhà.”


Cái gì đến… cuối cùng cũng không thể trốn tránh.


Sau khi cúp máy, tôi lập tức nhắn tin cho Lương Ngật Trạch trước:


Tối nay em tăng ca, không ăn cơm cùng anh được rồi.


Tin nhắn của anh nhanh chóng đến ngay sau đó.


Chỉ có một nhãn dán, là hình một chú chó đang tức giận.


Rồi tiếp theo là dòng chữ khiến tôi đỏ mặt đến tận mang tai:


Tối qua hưởng thụ đủ rồi à?


Có được rồi là không trân trọng nữa ha.


“Lâm Tri Ngộ, em còn đếm được mình đã cho tôi leo cây bao nhiêu lần không?”


Nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn trước mắt, mặt tôi càng lúc càng trở nên đỏ hơn.


Tối qua, Lương Ngật Trạch vừa đi công tác về sau một tuần xa cách.


Từ sau khi yêu nhau, đây là lần đầu tiên chúng tôi phải rời nhau lâu đến vậy.


Tôi vội tắt điện thoại, sắc đỏ trên mặt cũng dần tan đi theo ánh sáng màn hình.


Ban đầu, Tống Cảnh Diên không để tâm.


Anh ta chỉ cho rằng Lâm Tri Ngộ đang giận dỗi vặt vãnh, mặc kệ vài hôm là tự động làm lành thôi.


Thế nhưng… một tuần, rồi hai tuần, rồi đến cả một tháng trôi qua.


Lâm Tri Ngộ vẫn hoàn toàn không liên lạc lại với anh ta.


Trong lúc đó, dự án bên công ty lại đang gấp rút triển khai, Tống Cảnh Diên phải liên tục tăng ca mấy ngày liền.


An Hân biết chuyện, tự tay nấu một bát cháo kê mang đến.


Anh ta chỉ uống được hai ngụm rồi không động đến nữa.


Mùi vị hoàn toàn không đúng.


Cảm giác bất an dần dâng lên trong lòng Tống Cảnh Diên, nhưng anh ta vẫn chưa chịu nghĩ sâu.


Cho đến một lần nữa, khi xử lý xong đống công việc chất như núi, Tống Cảnh Diên mệt mỏi ngả người ra ghế.


Trong đầu anh ta lúc này bất chợt hiện lên khuôn mặt trắng ngần, dịu dàng của Lâm Tri Ngộ.


Không thể xua đi được.


Trên người Lâm Tri Ngộ luôn toát ra một loại sức mạnh đặc biệt, đó là sự bình yên.


Chỉ cần ở cạnh cô, bao nhiêu mệt mỏi, phiền muộn dường như đều có thể được xoa dịu.


Tống Cảnh Diên day day trán, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận:


Anh ta rất nhớ cô.


Nhớ bát cháo ấm bụng cô hay nấu.


Nhớ giọng nhắc nhở dịu dàng rằng anh ta phải chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe.


Nhớ cả những lúc cô chẳng làm gì cả, mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh anh ta, nhưng cũng đã đủ khiến lòng anh ta cảm thấy bình lặng.


Phụ nữ, suy cho cùng vẫn là phải dỗ dành.


Nếu Lâm Tri Ngộ không đến tìm anh, thì anh ta sẽ chủ động đến tìm cô.


Tống Cảnh Diên vội vã chạy đến căn biệt thự ven sông.


Căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng lại trống vắng đến lạ thường.


Tim anh ta bỗng hẫng đi một nhịp.


Lâm Tri Ngộ… hình như thật sự đã rời đi rồi.


Khắp nơi trong căn nhà rộng lớn không còn sót lại chút hơi thở nào của cô.


Tống Cảnh Diên đè nén cơn hoảng loạn đang cuộn trào trong lòng lập tức gọi điện cho cô.


Không gọi được.


Tin nhắn WeChat cũng không gửi đi được.


Tống Cảnh Diên đứng lặng người trong phòng khách, ánh mắt anh ta bỗng nhiên dừng lại ở chiếc chìa khóa nhỏ nằm trên bàn.


Ngay sau đó — loảng xoảng!


Chiếc chìa khóa bị anh ta ném mạnh xuống đất, đèn chùm pha lê phía trên đầu cũng vỡ tan thành từng mảnh.


Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.


Người gọi đến là mẹ của Lâm Tri Ngộ.


“Cảnh Diên, con và Tri Ngộ lâu rồi không về nhà ăn cơm.”


“Gần đây có rảnh không?”


Từ trước đến nay, mẹ Lâm chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh ta.


Có lẽ là công ty bên bà ta lại thiếu vốn, hoặc là đang nhắm trúng mảnh đất nào đó.


“Mẹ, tối mai con rảnh.”


Sau đó liền nghe anh ta nói thêm:


“Chỉ là… Tri Ngộ, hình như đang giận con.”


Trên đường lái xe về nhà họ Lâm, Tống Cảnh Diên vẫn trầm ngâm suy nghĩ.


Về chuyện của An Hân, anh ta quả thực có chỗ không đúng.


Nhưng suy cho cùng, giờ đây anh ta đã vững vàng ngồi ở vị trí Tổng giám đốc Tống.


Mà An Hân… đối với anh ta, cũng chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào nữa.


Chỉ cần Lâm Tri Ngộ có thể cúi đầu một chút…


Tống Cảnh Diên nghĩ, anh ta vì cô lùi một bước, cũng không phải là không được.


Cho An Hân một khoản tiền, rồi đuổi cô ta đi là xong.


Khi Lâm Tri Ngộ trở về nhà họ Lâm, Tống Cảnh Diên đã ngồi chờ sẵn trên sofa. Mẹ Lâm cố gượng gạo nở một nụ cười chủ động làm lành.


Có lẽ là đã lâu không gặp.


Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt Tống Cảnh Diên khẽ khựng lại, dường như Lâm Tri Ngộ đã biến thành một người khác.


Vẻ thanh lịch vốn có nay lại thêm vài phần rạng rỡ.


Từng cử chỉ, từng ánh mắt, đều mang theo một sức hút đặc biệt, không thể rời mắt.


Giọng nói gay gắt của mẹ vang lên, và trong đó không giấu được ý trách móc:


“Đã đính hôn rồi, đừng có động một chút là bỏ nhà đi như vậy.”


“Cảnh Diên không tìm thấy con, thằng bé đã lo lắng lắm rồi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo