Không Phải Thế Thân - Chương 13

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

24.

 

Tôi tựa vào lòng Thẩm Yến Từ, rất lâu sau mới bình ổn lại cảm xúc.

 

Trong lòng Thẩm Yến Từ, có lẽ anh vẫn luôn mang theo một suy nghĩ: Phải báo đáp cái gọi là “ân tình” với tôi.

 

Dù rằng việc tôi cứu con chó con đó chỉ là hành động vô tâm, không hề có chủ đích.

 

Nhưng anh lại tự ý gánh lấy trách nhiệm “báo ân” ấy lên người mình.

 

Ân tình, tình yêu—

 

Hai loại tình cảm vừa phức tạp vừa nặng nề nhất trên thế gian này.

 

Mà Thẩm Yến Từ lại cùng lúc gánh lấy cả hai, cho nên anh mới luôn đặt tôi ở vị trí cao không thể với tới trong lòng mình.

 

Giờ thì tôi đã hiểu cả rồi.

 

Nhưng tại sao chứ?

 

Tôi dựa vào cái gì mà phải chấp nhận sự cung phụng do anh đơn phương sắp đặt này?

 

Rõ ràng chúng tôi chỉ là vợ chồng yêu nhau thật lòng, đơn giản như thế mà thôi!

 

Tôi bình tĩnh lại, đưa tay đẩy anh ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh.

 

“Thẩm Yến Từ, anh nói đi, sau khi đưa em rời khỏi đây, anh định làm gì?”

 

Trong lòng Thẩm Yến Từ nghĩ: 

 

“Sau khi tiếp quản nhà họ Thẩm, những mối quan hệ từng bị cắt đứt có thể nối lại. Tôi nhất định sẽ bắt Chu Mộ Lâm trả giá.”

 

Nhưng những gì anh nói ra lại là:

 

“Tôi chỉ định giao dịch với anh ta một chút, chỉ cần sau này anh ta không động vào em nữa là được.”

 

Tôi nghe xong, đối chiếu với lời trong lòng anh, lập tức bật cười lạnh:

 

“Thẩm Yến Từ, anh tưởng đang lừa đứa ngốc à? Em hỏi anh, việc làm ăn của Chu Mộ Lâm có phải rất đáng hận không? Có phải chết vạn lần cũng không đáng tiếc không?”

 

Thẩm Yến Từ nghiêm túc gật đầu.

 

Tôi thật sự tức đến mức không biết nên nói gì cho phải, dứt khoát vung tay vỗ một cái lên đầu anh.

 

“Thế thì báo cảnh sát đi! Ôn Bắc không báo được thì anh báo chẳng được à? Chuyện này đủ để xử bắn anh ta vạn lần rồi còn gì!”

 

“Hử?”

 

Hiếm khi thấy Thẩm Yến Từ có biểu cảm ngơ ngác thế này trong lúc bàn chuyện nghiêm túc.

 

Tôi nghe thấy anh đang nghĩ: 

 

“Nhưng nếu như vậy, dù có bắt anh ta, phán tử hình, thì chẳng phải chết quá nhẹ nhàng rồi sao?”

 

Tôi nghiến răng, nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ thất vọng mà chẳng biết nên giận hay thương.

 

Nghĩ đến hoàn cảnh trưởng thành của anh, anh nghĩ như vậy cũng không quá khó hiểu.

 

Nhưng tôi không thể thật sự để anh hành động như vậy được.

 

Tôi nghĩ rất nhiều điều, nhưng khi đến miệng lại chẳng biết phải mở lời thế nào.

 

Cuối cùng tôi chỉ có thể thở dài thật sâu:

 

“Thẩm Yến Từ, em biết anh có thủ đoạn, muốn tự tay bắt lấy anh ta, tra tấn anh ta, không để anh ta chết dễ dàng. Em cũng từng nghĩ đến chuyện tự tay đâm chết anh ta, nhưng nếu làm vậy, tất cả những gì mọi người vì em mà làm còn ý nghĩa gì nữa?”

 

Ôn Bắc, bố mẹ tôi, và cả Thẩm Yến Từ…

 

Họ ở phút cuối cùng vẫn đang cố gắng bảo vệ tôi, chẳng phải đều mong tôi có thể sống tốt sao?

 

“Đi điều tra nhật ký của Ôn Bắc, dấn thân vào điều tra chuyện làm ăn nguy hiểm của Chu Mộ Lâm, là vì em không muốn người thân của mình chết một cách vô ích. Nhưng không trốn tránh nguy hiểm, không có nghĩa là em muốn đi tìm cái chết.”

 

Tôi nghiêm túc nói với Thẩm Yến Từ:

 

“Em không biết tâm trạng anh thế nào, có phải muốn đồng quy vu tận với Chu Mộ Lâm không. Nhưng từ đầu đến cuối, điều em nghĩ chỉ là: Chúng ta phải cùng sống sót. Tất nhiên, nếu cuối cùng không thể tránh được, phải chết thì cũng đành chịu. Nhưng em tuyệt đối sẽ không coi nhẹ sinh mạng của mình, càng không lấy mạng mình ra để báo thù. Vì vậy, Thẩm Yến Từ, anh cũng đừng lấy mạng mình để báo ân, cũng đừng lấy mạng mình để bảo vệ em. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, sẽ ngăn chặn anh ta, và sẽ khiến anh ta phải trả giá.”

 

Tôi đột nhiên dịu xuống, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười.

 

“Thẩm Yến Từ, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, anh cùng em đến gặp Ôn Bắc và bố mẹ em đi. Chúng ta nói cho họ biết mọi chuyện đã được giải quyết, để họ yên tâm, rồi nói luôn chuyện chúng ta kết hôn. Chúng ta đã đi đến bước này rồi, chứng cứ, sự thật… Mọi thứ chỉ còn cách một bước cuối cùng. Vừa khiến anh ta trả giá, vừa bảo đảm chúng ta có thể mãi ở bên nhau. Muốn làm được điều đó, từ đầu đến cuối chẳng phải chỉ có một con đường thôi sao?”

 

Tôi thấy ánh mắt Thẩm Yến Từ khẽ động, sắc mặt cũng dần dịu lại.

 

Tôi nghiêng người, hôn nhẹ anh một cái, rồi rúc đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp truyền qua cơ thể.

 

Cuối cùng tôi nói:

 

“Thẩm Yến Từ, hãy để chúng ta lần này—chọn một con đường vẹn toàn cả đôi bên, được không?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo