Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Tôi vào nhà trước, đi tẩy trang rồi thay một bộ đồ khác.
Đến khi quay lại phòng khách thì Thẩm Yến Từ vẫn còn đứng lù lù ở cửa.
Anh vừa gỡ vừa giữ cái cà vạt trên cổ, mắt hơi cụp xuống. Chỉ nhìn vẻ ngoài thì trông anh như đang cân nhắc một thương vụ trăm tỷ vậy.
Trên người anh có một kiểu khí chất trầm ổn chín chắn, rất cuốn hút.
Tất nhiên là nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thôi.
“Nam Nam hôm nay bị sao vậy trời? Cô ấy muốn mình làm gì chứ?”
“Cô ấy có đánh chết mình thì cũng được… Chỉ là, từ sau khi nhà họ Ôn xảy ra chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên mình thấy cô ấy nhẹ nhõm như vậy.”
“Nếu vì mình mà phá hỏng tâm trạng của cô ấy, thôi thì mình tự xử luôn cho xong.”
“Không được! Dù có chết cũng phải moi cho ra cái kẻ tung tin đồn "thế thân" kia rồi kéo kẻ đó chết cùng!”
Tôi đứng giữa phòng khách, vừa nghe tiếng lòng của Thẩm Yến Từ vừa cười thầm trong bụng.
Cũng thú vị thật đấy.
Nhưng mà, tôi cũng sợ anh suy nghĩ quá đà rồi lấy cà vạt treo cổ thật, nên mới nghe được một lát thì chủ động bước lại gần.
“Sao thế, cà vạt dính tay hả? Anh gỡ suốt hai mươi phút rồi đấy.”
Tôi cố tình bước nhẹ, quả nhiên, Thẩm Yến Từ bị dọa cho cứng đờ cả người.
Phản xạ đầu tiên của anh là giật phăng cái cà vạt ra.
Sau đó, anh làm bộ thản nhiên, treo áo khoác lên, lạnh nhạt nói:
“Nghĩ chút chuyện.”
Tôi đứng đó nhìn anh diễn tới nơi tới chốn, không chớp mắt.
Tới khi trong lòng anh bắt đầu lộ rõ vẻ hoang mang, tôi mới không nhịn được mà khẽ cong khóe môi đầy vẻ hứng thú.
“Em đói rồi, anh nấu gì cho em ăn đi.”
“Để tôi gọi người mang tới.”
Anh vừa nói vừa định lấy điện thoại.
Tôi lập tức ngăn lại.
“Không cần phiền thế đâu. Anh nấu cho em một bát mì là được.”
Tôi khẽ cong mày mắt, nói như đùa như thật:
“Tất nhiên… Nếu dở quá thì tối nay khỏi vào phòng luôn nhé.”
Nói xong, tôi không thèm quan tâm ánh mắt mang vẻ kinh ngạc của Thẩm Yến Từ, xoay người đi thẳng lên lầu.
6.
Tôi đứng trước cửa thư phòng, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay đẩy cửa bước vào.
Kiếp trước, tôi luôn tự xem mình là người ngoài, thận trọng giữ khoảng cách với Thẩm Yến Từ.
Dù anh từng nói, trong căn nhà này không có nơi nào tôi không thể đến, cũng không có thứ gì tôi không được động vào.
Nhưng suốt ba năm sống chung, tôi vẫn cố chấp giữ lấy giới hạn của mình.
Mọi thứ đều phải là tôi tự mua bằng tiền của mình. Trừ phòng ngủ ra, tôi chưa từng bước đến chỗ nào trên tầng hai.
Đặc biệt là những nơi riêng tư như thư phòng, tôi thậm chí còn chưa từng liếc nhìn kỹ một lần.
Chỉ có một lần duy nhất, tôi từng bước vào đây.
Và rồi khi ấy, tôi đã nhìn thấy...
Tôi khẽ cau mày, lần theo ký ức, rút ra một cuốn sổ màu hồng từ giữa một đống sách chuyên ngành dày cộp.
Đó là... Nhật ký của Ôn Bắc.
Kiếp trước, tôi tin tưởng mù quáng vào lời đồn về "thế thân", chính là vì tôi vô tình phát hiện ra quyển nhật ký này.
Một người đàn ông giữ lại nhật ký của một cô gái đã khuất...
Thật sự rất khó để không nghĩ theo hướng tình cảm.
Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Bởi vì vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết ở kiếp trước—
Hình như tôi nghe được bọn bắt cóc nhắc đến mấy câu như “con nhỏ nhà họ Ôn đó”, “trốn đâu rồi”...
Mà tôi chắc chắn, “con nhỏ nhà họ Ôn” mà bọn chúng nói… Không phải là tôi.
Chẳng lẽ cái chết của Ôn Bắc không phải tai nạn?
Tôi nhìn cuốn nhật ký trong tay, ánh mắt dần trở nên suy tư.
Thật ra, từ lúc nhận ra mình có thể nghe được tiếng lòng của Thẩm Yến Từ, lại chắc chắn anh không hề thích Ôn Bắc, tôi đã nhớ đến cuốn nhật ký này.
Nếu anh không có tình cảm với Ôn Bắc, vậy thì việc anh giữ lại cuốn nhật ký ấy… Quá vô lý.
Linh cảm mách bảo tôi—cuốn nhật ký này, có lẽ đã ghi lại điều gì đó hoàn toàn khác.
Ngay lúc tôi còn đang do dự có nên thử đoán mật mã mở khóa hay không…
Thì ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân.