Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Tôi theo bản năng nhét lại quyển nhật ký về chỗ cũ, tiện tay rút đại một quyển sách, mở ra một trang bất kỳ.
Thẩm Yến Từ đi đến trước cửa, gõ gõ hai cái, vẫn là giọng điệu bình thản quen thuộc:
“Tôi nấu mì xong rồi, ra ăn đi.”
Tôi qua loa đáp khẽ: “Ừm”, cố nén cảm giác chột dạ, luống cuống nhét lại quyển sách vào giá.
Tôi định nói gì đó để che giấu việc mình đang luống cuống—
Nhưng vừa xoay người, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm Yến Từ.
Ánh mắt anh như mọi khi, bình lặng, không gợn sóng.
Nhưng sâu trong đó… Lại như chứa đựng một sự bao dung vô hạn.
Đúng như lời anh từng nói—
“Trong ngôi nhà này, không có nơi nào em không thể vào, không có thứ gì em không thể chạm.”
Trái tim vừa nặng nề dường như lại được một lực kéo dịu dàng nâng lên.
Cảm giác ấy nhẹ bẫng, có hơi vô thực.
Càng kỳ lạ hơn nữa là—hiện tại tôi không nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Yến Từ.
Không có gì cả.
Những gì anh thể hiện ra bên ngoài, chính là những điều chân thật nhất trong lòng.
Tôi bất giác thả lỏng đôi vai.
Một lần nữa, tôi ý thức rõ ràng rằng—Thẩm Yến Từ là người mà tôi có thể tin tưởng.
Nếu đã vậy, chi bằng thẳng thắn một chút.
Tôi đi đến trước mặt anh, nhoẻn miệng cười, nói thẳng:
“Ăn cơm đi. Ăn xong chúng ta nói chuyện.”
Lời vừa dứt, nội tâm Thẩm Yến Từ lập tức... Nổ tung.
“Nói chuyện? Nói chuyện gì? Ly hôn sao?”
“Tôi biết ngay mà! Hôm nay Ôn Nam lạ như vậy chắc chắn có chuyện! Trời ơi, vợ muốn ly hôn với tôi rồi, tôi sống sao nổi!”
“Hay là tối nay tôi về công ty tăng ca nhỉ? Mai cũng tăng? Thôi thì... Nửa năm tới tôi dọn hẳn đến công ty ở luôn vậy.”
“Đừng ly hôn, đừng mà… Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Âm Bồ Tát ơi, xin người chỉ cho con cách giữ vợ lại với!”
8.
Tôi không kịp đề phòng đã bị những tiếng lòng của Thẩm Yến Từ “bắn” một tràng liên hồi.
Khi nghe rõ hết, tôi chỉ biết cười đến mức chảy nước mắt.
“Đứng đó làm gì nữa, đi thôi.”
Tôi thẳng tay nắm lấy cổ tay anh, kéo anh xuống cầu thang.
“Ăn xong mình nói chuyện về Ôn Bắc, em không muốn anh nghĩ linh tinh.”
Ngay khi tôi nắm lấy cổ tay anh, tiếng lòng của Thẩm Yến Từ đột ngột dừng lại.
Sau đó, anh cư xử cực kỳ ngoan ngoãn.
Khi tôi nhắc đến Ôn Bắc, anh chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Mì anh nấu khiến tôi hơi bất ngờ, vì nó khá ngon.
Tôi không ngại ngần dành cho anh một tràng khen ngợi rần rần.
Đến mức lúc anh rửa bát còn nghĩ sau này không cần để cô giúp việc nữa, anh sẽ đảm nhiệm hết việc nhà.
Khi Thẩm Yến Từ dọn dẹp xong, anh ngồi ngay ngắn trên ghế đơn cạnh tôi.
Tôi nhìn anh, vẫn đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, thì anh đột nhiên nói:
“Anh chưa từng thích Ôn Bắc, cũng không xem em là thế thân của cô ấy.”
Tôi hơi giật mình, ngạc nhiên vì anh lại chủ động đề cập chuyện này.
Kiếp trước, ngoài lần anh phát hiện tôi bắt chước cách hành xử của Ôn Bắc mà ngăn tôi lại, chúng tôi chưa từng nói thẳng chuyện này.
Cả ba năm cưới nhau, số lần tôi và Thẩm Yến Từ nghiêm túc trao đổi, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.
Cũng chính vì vậy mà những kẻ đó mới có cơ hội lợi dụng để lừa tôi ra ngoài.
Tôi suy nghĩ một lúc, càng chắc chắn rằng điều cấp thiết nhất lúc này là giải quyết những thông tin chưa được thông suốt giữa tôi và anh.
Tôi không do dự, nói thẳng luôn:
“Có chuyện em phải xin lỗi anh trước.”
Thẩm Yến Từ lập tức cau mày.
“Nam Nam xin lỗi anh sao? Chẳng lẽ cô ấy…”
“Em vừa nhìn thấy nhật ký của Ôn Bắc trong phòng anh.”
Tôi tăng tốc nói để phá tan màn kịch trong đầu anh.
Quả nhiên, tôi thấy nét ngạc nhiên thoáng qua trên mặt anh.
Tôi mím môi, ánh mắt anh từ từ trầm xuống, chậm rãi đặt câu hỏi trong lòng:
“Thẩm Yến Từ, nếu anh nói chưa từng thích Ôn Bắc, vậy sao anh lại giữ cuốn nhật ký của cô ấy?”