Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nghiêm Bắc Lục, ngươi chưa bao giờ yêu ta, ngươi chỉ là không cam lòng, ngươi không cam lòng Lạc Ngọc Kinh vô tình đối với ngươi, ngươi không cam lòng một người trong lòng trong mắt chỉ có một mình ngươi cũng rời ngươi mà đi.”
“Ta đã thấy Lạc Ngọc Kinh, nàng như là ánh trăng sáng trên bầu trời, mà ngươi, thật vất vả mà bò lên từ tội nô, giống như bùn lầy trong mương. Ngươi không chiếm được nàng, đành phải lui xuống mà lượi dụng chân tình của ta.”
“Ngươi hưởng thụ tình yêu của ta, giống như ngươi đã từng hèn mọn mà nhìn về phía Lạc Ngọc Kinh, nhưng mà ta đã phát hiện ra tất cả mọi thứ. Ta đánh vỡ mộng đẹp của ngươi, vạch trần sự dối trá của ngươi, ta tồn tại sẽ nhắc nhở cho ngươi rằng minh nguyệt sẽ không thể chiếu sáng mương máng, cho nên ngươi mới có thể giam ta lại, vừa không muốn vứt bỏ chân tình của ta, lại không muốn đối mặt với ta.”
Cái gì mà nhìn thấu chân tình đều là giả, hắn chỉ là không cam lòng, không cam lòng mất đi một người luôn luôn theo đuổi mình.
Giẫm đạp lên tình cảm của ta, mặc kệ cuộc đời ta, mặc kệ sự theo đuổi của ta, khiến cho cuộc đời của ta từ cánh đồng bát ngát đến một khoảng không trong viện nhỏ với bốn bức tường, ngoài bỏ cái xác không hồn, cái gì ta cũng không có.
Hắn căn bản không yêu ai, hắn chỉ nghĩ cho bản thân mình.
“Nghiêm Bắc Lục, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể được tha thứ, nếu ngươi còn muốn tiếp tục sống, đừng dây dưa với ta nữa, ta sẽ cho ngươi giải dược.” Ta xoay người định rời đi.
Ánh mắt của Nghiêm Bắc Lục có vài phần tàn nhẫn, hắn đứng dậy ôm ta vào trong ngực, “Thanh Dao, ta cũng không phải là người tốt đẹp gì, nếu nàng hạ độc, chúng ta chết cùng một chỗ cũng được, sống cùng nhà, chết cùng huyệt, chúng ta đời đời kiếp kiếp không chia lìa.”
Nói xong, hắn giơ tay bóp cổ ta, ta đau khổ vì hít thở không thông, khiến cho ta càng trở lên tỉnh táo.
“Kẻ điên, ngươi thật sự là người điên.”
“Điên thì có làm sao,” Ngón tay của hắn lau máu ở trên môi ta “Ta không để bụng.”
Không, ta không muốn.
Ta thật vất vả mới có cơ hội làm lại từ đầu, ta không muốn chết.
Ta còn muốn gặp lại phong cảnh khác trong miệng của Lạc Ngọc Kinh.
Ta muốn thấy núi cao sông dài, muốn nhìn ngắm sông hồ biển lớn.
Ta còn muốn đền bù tiếc núi của kiếp trước, ta không muốn chết cùng tên điên này.
Không, ta không muốn chết, ta muốn gắng sức để chiến đấu vì bản thân, để có được một con đường sống.
14.
“Ngươi…… Vô sỉ.”
“Ta đã sớm nói rồi, ta không phải là người tốt đẹp gì.”
Không, ta không muốn lại cùng người như vậy dây dưa cả đời, ta muốn tồn tại, ta muốn sống một lần vì bản thân mình.
Ta cúi đầu.
“Được… Ta gả cho ngươi!”
“Cái gì?”
“Ta có thể gả cho ngươi, cũng có thể cho ngươi giải dược, nhưng ta có một điều kiện.”
Nghiêm Bắc Lục thở phào một hơi, giống như trút được gánh nặng mà dựa lên người ta.
“Điều kiện gì?”
“Ngươi phải chờ ta một tháng, một tháng sau lại đến cưới ta, yên tâm, ta sẽ cho ngươi một tháng giải dược.”
“Một tháng?” Trong ánh mắt hắn có một tia do dự.
“Trước kia ngươi đã nhốt ta trong viện kia lâu như thế, hiện tại chỉ bảo ngươi chờ một tháng, ngươi không phải là không muốn đồng ý đấy chứ?”
Trong giọng nói của hắn khó nén được vui sướng, “Chỉ một tháng thôi mà, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, một năm ta cũng đồng ý.”
“Nhưng mà”. Hắn nắm chặt lấy ngón tay của ta, “Thanh đao, quan trọng nhất là nàng không được ở đây.”
“Ngươi không tin ta sao?”
“Ta đương nhiên tin tưởng nàng, nhưng cần phải để nàng ở bên cạnh ta, ta mới an tâm.”
“Được, để ta mang hòm thuốc của ta đi, một tháng dài như vậy, ta phải làm một chút chuyện gì đó mới được.”
“Hắn mở hòm thuốc của ta ra, sau khi phát hiện bên trong ngoại trừ thảo dược bình thường không có đồ vật gì khác thường, mới nói, “Đương nhiên là được rồi.”
15.
Nghiêm Bắc Lục đem ta đến một viện bí ẩn, nha hoàn người hầu cần cái gì cũng có, ngoại trừ hán chế tự do, ta sống cũng khá dễ chịu.
Hắn hạ triều đều sẽ chạy về viện cùng ta, cho dù ta không nói câu nào với hắn, hắn vẫn dính chặt lấy ta.
Ta không muốn ăn cơm, hắn sẽ bưng cháo tự mình bón cho ta, nhìn khuôn mặt thâm tình chân thành kia, ta giơ tay đánh đổ bát, cháo nóng bắn lên mặt hắn, da mặt trắng nõn đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, ta cười thành tiếng.
Hắn cũng không tức giận, chỉ là cố chấp nhìn ta, “Nếu là tâm trạng tốt hơn, thì ăn thêm vài thứ đi.”
Ta hiếm khi có được sắc mặt tốt, “Được!”
Đến ban đêm, hắn phải rời đi, trước khi đi ta còn đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ, “Đây là tự tay ta làm, trị bỏng rất tốt, mặt của ngươi vẫn không nên để lại sẹo thì tốt hơn.”
Nhìn trong mắt hắn tràn đầy bất ngờ và hạnh phúc, ta cười sờ sờ lên vết thương trên mặt hắn.