Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta nói ta muốn ăn điểm tâm mới ra lò của Tụ Phương Trai, hắn phái người ra roi thúc ngựa mà đưa tới cho ta, chỉ là khi điểm tâm mang đến đã lạnh ngắt, ta không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Sau đó, hắn tự tìm đầu bếp của Tụ Phương Trai để học tay nghề, ngày hôm sau, lấy lòng bưng điểm tâm đứng trước mặt ta.
Nhưng ta chỉ lạnh lùng mà nhìn thoáng qua, “Những việc này phòng bếp đều biết làm, ngươi cần gì phải làm điều thừa?”
Hắn đầy mặt thương cảm, đến lúc hắn phải rời đi, ta lại lên tiếng nói, “Lần sau, làm chút điểm tâm ngọt, ta thích ăn ngọt.”
Trong mắt hắn dần dần long lanh trở lại, giống như hy vọng lại được thắp lên.
…
Hắn tỉ mỉ lựa chọn một chiếc trâm ngọc, giống như hiến vật quý mang tới trước mặt ta. Cây trâm kia đẹp vô cùng, bên ngoài nạm chỉ vàng, được khảm vào một viên đá quý màu đỏ tinh mỹ.
Ta cầm lấy nhìn, chỉ sợ là công chúa và các nương nương trong cung cũng không có được một cây trâm đẹp như thế, chỉ là vừa trượt tay, cây trâm rơi xuống đất, đá quý màu đỏ rơi ra, cây trâm kia nháy mắt mất đi ánh sáng.
Đời trước hắn chưa bao giờ tặng ta mấy thứ này, chỉ có một cây trâm ngọc, cũng là ta phải đau khổ mới cầu được, chỉ là cây trâm ngọc kia nát rồi, không sửa được nữa.
Ta nắm lấy bàn tay run rẩy của hắn, “Ai da, ta trượt tay. Nghiêm Bắc Lục, lần sau ngươi tự mình làm tặng cho ta một cái đi.”
Hắn vui sướng gật đầu
……
Hắn phái người đưa cho ta rất nhiều châu báu trang sức, ta chỉ giữ lại một chiếc khăn voan đỏ che đầu, nghe nói là tú nương trong cung thêu.
Sau khi hắn nghe nói, rất là kích động, nắm chặt lấy tay ta, “Thanh Dao, ta đã biết là nàng vẫn còn có tình cảm với ta, chúng ta còn có thể buôn tất cả mọi thứ.”
……
Ta không phủ nhận, vừa đấm vừa xoa, việc như vậy hoá ra là làm thế này.
Đời này chúng ta giống như thay đổi thân phận cho nhau, hắn trở thành giống ta thấp hèn, mà ta trở thành hắn cao cao tại thượng.
Đã nhiều ngày ta bị phong hàn, thân mình không thoải mái, nên ở trong sân nổi bếp lò nấu thuốc.
Nghiêm Bắc Lục vốn là muốn tìm đại phu kiểm tra cho ta, ta lại ngăn cản hắn, “Ta là đại phu, sức khoẻ của ta như thế nào ta còn rõ ràng, việc gì phải làm phiền người khác.”
Vì thế, hắn không còn nghĩ đến chuyện đó nữa, mỗi ngày đốt lò trông bếp nấu thuốc, tự mình chăm sóc ta.
Nhưng mà mấy ngày này hắn dường như thật sự bận rộn, lần nào về cũng là vội vàng tới, vội vàng đi.
Nhìn dáng vẻ vất vả của hắn, ta thật sự cảm thấy không đành lòng, “Nghiêm Bắc Lục, nếu ngươi thật sự bận rộn, cũng không cần phải đến chỗ này liên tục, nếu thật sự không yên tâm thì phái mấy người này chăm sóc ta không phải là tốt rồi hay sao? Hơn nữa, chỉ còn mấy ngày nữa là chúng ta phải thành hôn, mọi người đều nói là trước khi thành hôn không nên gặp nương tử.”
Hắn nghĩ ngợi, gật gật đầu, “Cũng được, Thanh Dao, sắp được một tháng rồi, ta cũng sắp hết việc bận rộn rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng có thể buông bỏ mọi thứ, làm lại từ đầu thôi.”
“Đúng vậy, buông tất cả, làm lại từ đầu, ta thật sự mong chờ,” Ta cười nhìn về phía hắn.
Bệnh của ta mãi không khỏi, Nghiêm Bắc Lục lại phái thêm người tới.
Quản gia mang theo thị nữ mới tới gặp ta, lại nhìn một vòng xung quanh, chọn một người hợp nhãn rồi bảo những người khác đi.
Nha hoàn kia rót cho ta một ly trà.
Ta nhìn hắn búi tóc nha hoàn, lại giữ dáng vẻ câu nệ, nỗ lực nhét cơ thể vào trong quần áo của thị nữ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Lạc Thanh Dương, sao ngươi lại mặc như thế tới đây.”
Cuối cùng hắn cũng gỡ bỏ nguỵ trang, ôm chặt lấy ta, giống như là tìm được một món quà đã mất.
“A Dao, ta lo lắng muốn chết, muốn tự mình tới gặp nàng.”
“Sao ngươi lại tìm thấy ta?”
“Căn cứ của chúng ta có thư của ngươi để lại, tìm kiếm ở bên cạnh nhà của Nghiêm Bắc Lục rất lâu, nhưng hắn quá giảo hoạt. May mà có Tiểu Bạch, nó ngửi thấy mùi thuốc mà tìm tới đây.”
Ta biết Nghiêm Bắc Lục là người điên, vì thế ngoại trừ hạ độc ta còn phải dùng một át chủ bài khác.
Ta đưa cho A Bảo một phong thư, nếu y quán của ta đóng cửa quá hai ngày, bảo hắn mang thư tới tìm Lạc Ngọc Kinh.
Với tính tình của Nghiêm Bắc Lục, hắn nhất định sẽ giam ta lại, hắn sẽ không nhốt ta ở Nghiêm phủ, nhưng cũng không ở quá xa hắn.
Vì thế ta nói trong thư gửi Lạc Ngọc Kinh, nhờ nàng dẫn người tới bên cạnh Nghiêm Phủ tìm ta.
Những ngày bị hắn nhốt, ta vẫn giữ dáng vẻ tuy ghét bỏ hắn nhưng vẫn cứ có cảm tình với hắn, chỉ có như thế mới khiến hắn cảm thấy còn có khả năng mà thả lỏng cảnh giác.
Ta cố ý chịu lạnh một đêm để mình bị phong hàn, lại nấu thuốc ở trong viện.
Ta chỉ có thể đánh cược, có người có thể tìm thấy vị trí của ta.
May mắn, ta đánh cuộc chính xác, mũi của Tiểu Bạch cũng đủ linh.