Lâm Thanh Dao - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lạc Thanh Dương tháo bỏ trang sức trên đầu, “A Dao, tỉ tỉ của ta đã giữ Nghiêm Bắc Lục lại rồi, cũng theo kế hoạch của nàng an bài thi thể, đêm nay tỉ ấy sẽ phái người tới phóng hoả, đến lúc đó nàng có thể giả chết thoát thân.”

Ta biết, cho dù ta chạy trốn tới nơi đâu cũng không chắc chắn có thể thoát khỏi được Nghiêm Bắc Lục, ta đành phải tự đốt sân của mình, sau đó tự tay trùm “Khăn voan đỏ” lên xác chết của “ta”. Lạc Thanh Dương mang ta rời đi từ nóc nhà, ánh lửa cháy toàn bộ nhà ở chiếu rọi đến tận trời, hạ nhân sôi nổi tới cứu hoả, ta nhìn thật kỹ, cuối cùng xoay người rời đi.

Chuyện cũ theo gió, xin đừng quay đầu.

16.

Sau khi Nghiêm Bắc Lục hồi phủ, thủ hạ đưa đồ dùng hôn lễ tới, nhìn áo cưới mà hạ nhân đưa tới, hắn không khỏi tưởng tượng dáng vẻ của Lâm Thanh Dao sau khi mặc nó.

Đời trước, hắn từ nước bùn bò ra, một đường đi tới kinh thành.

Hắn từng rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hắn đã từng gặp qua những kẻ có lòng người ác độc nhất, cho nên hắn không tin vào tình yêu. 

Những ngày ở Thanh Châu, hắn không chỉ có một lần nhớ tới Lạc Ngọc Kinh sáng như minh nguyệt, là trăng sáng treo cao, sớm đã là thứ hắn không xứng có được. 

Trên đường tới kinh thành, hắn té xỉu ở ven đường, một hình dáng nhỏ gầy xuất hiện trước mặt hắn. 

Nàng cõng hắn lên, bôi thuốc cho hắn, trị cánh tay của hắn, lau nước bùn trên người hắn. 

Khi hắn ở Thanh Châu đã chịu rất nhiều ánh mắt chê bai trào phúng, nhưng đôi mắt nàng rất sáng, trong trẻo không có chút tạp chất nào giống như nai con trong rừng. 

Nàng luôn luôn ghé vào trước mặt hắn ríu rít nói rất nhiều lời nói, cho dù mình không thèm để ý tới nàng.

Nàng vẫn luôn không chê phiền toái mà làm tất cả những thứ mà hắn thích, cho dù hắn cảm thấy không cần.

Có một ngày, hắn uống vài chén rượu, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, lần đầu tiên chủ động mở miệng hỏi Lâm Thanh Dao.

“Nàng muốn ta báo đáp cái gì?”

Lâm Thanh Dao nghiêng đầu, dùng đôi mắt sáng ngời, nghiêm túc mà nhìn hắn.

“Hay là, lấy thân báo đáp đi!”

Hắn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh dưới ánh trăng của nàng, lần đầu tiên cảm thấy đôi mắt của nàng còn khiến hắn say mê hơn cả rượu mạnh. 

Giống như là phản ứng bản năng của thân thể, hắn gật đầu, nói được.

Chỉ là sau đó hắn lại hối hận, hắn không biết phải đối mặt bản thân thế nào, hắn không bỏ xuống được chấp nhất của mình, lại hưởng thụ sự yêu thích của Lâm Thanh Dao.

Tình cảm tha thiết chân thành của Lâm Thanh Dao luôn làm cho nội tâm xấu xa của hắn đau đớn, hắn lại càng trở nên lãnh đạm với nàng. 

Thật ra hắn biết, các quý nữ vương công phần lớn đều xem thường Lâm Thanh Dao, trong tối ngoài sáng không ít trào phúng nàng.

Nhưng hắn không quan tâm, cũng không để ý.

Dù sao hắn đã cho nàng thân phận Nghiêm phu nhân, hắn nghĩ, Lâm Thanh Dao cũng nên thoả mãn. 

Chỉ là trong buổi yến hội kia, hắn lại một lần nữa gặp Lạc Ngọc Kinh. Phần tình cảm yêu mà không có được thời thiếu niên khiến cho hắn không nhịn được mà tìm Lạc Ngọc Kinh, khi hắn muốn nói chuyện phiếm với Lạc Ngọc Kinh, trong đầu lại không ngừng hiện ra hình bóng của Lâm Thanh Dao. 

Hắn cũng không ngờ, Lạc Ngọc Kinh chỉ bình tĩnh nhìn hắn, nói với hắn “Nghiêm tướng, Nghiêm phu nhân vẫn còn ở nhà chờ ngài!”

Ánh mắt của nàng quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi giống như nhìn rõ những suy nghĩ âm u trong nội tâm của hắn.

Đêm hôm đó hắn uống rất nhiều rượu, hắn vọt vào viện của Lâm Thanh Dao, ôm chặt lấy nàng. Thật ra lúc đó hắn cũng không phân biệt được bản thân mình gọi là Kinh Nhi hay là Thanh Nhi nữa.

Không sao cả, gọi là ai cũng không sao.

Lâm Thanh Dao cuối cùng vẫn phát hiện được cảm tình của hắn đối với Lạc Ngọc Kinh, nàng muốn hoà ly. 

Nhưng Nghiêm Bắc Lục lại hối hận, không, làm sao nàng có thể rời khỏi ta, nàng rõ ràng là yêu ta như thế.

Hắn nhốt nàng lại, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta cả đời, ta sẽ không mất đi tất cả.

Chỉ là, Lâm Thanh Dao chết, nàng uống thuốc độc tự sát.

Không sao cả, hắn nghĩ, sống lại một đời này, đời này ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng, những gì chưa cho nàng, đời này ta sẽ cho nàng hết.

Hạ nhân đột nhiên sốt ruột mà xông vào “Không hay rồi lão gia.”

“Làm sao thế?” 

“Lâm, Lâm cô nương, nơi ở của Lâm Cô nương bị cháy rồi.”

“Cái gì?”

“Lão gia, đã phái người đi rồi. Chỉ là… Lão gia, lão gia ngài đi đâu thế?”

Hắn thậm chí không kịp nghe những lời sau đó, hắn chỉ muốn mau mau đuổi tới viện nhỏ kia.”

Lâm Thanh Dao, vì sao? Vì sao?

Vì sao nàng lại muốn rời khỏi ta một lần nữa?

Cho dù chết nàng cũng không muốn ở cùng ta hay sao?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo