Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh lửa bao phủ sân nhỏ, cao lên tận trời, hắn mặc kệ lời khuyên can của hạ nhân mà vọt vào để tìm kiếm, liều mạng gọi tên của Lâm Thanh Dao, chỉ là không có ai đáp lại hắn.
Hạ nhân kéo hắn ra, hắn bất lực mà nhìn phòng ốc đã sập, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng.
“Lão gia! Lão gia!”
Hắn giống như không nghe được bất kỳ âm thanh gì, hắn chỉ cảm thấy có ai đó xẻo thịt từ trong lòng hắn ra.
Ngày hôm sau, hạ nhân nói cho hắn, gian nhà nhỏ kia bị thiêu không còn một mảnh, chỉ để lại thi thể của Lâm Thanh Dao.
Như là có người đã rút ra linh hồn của hắn, hắn nổi điên chạy đến bên cạnh thi thể của Lâm Thanh Dao.
Một thiếu nữ tươi đẹp như thế, hiện giờ lại thành một cái xác.
Rõ ràng hôm qua nàng còn đồng ý gả cho hắn.
Không, hắn không tin, hắn không tin là Lâm Thanh Dao sẽ chết đi như vậy, đúng thế, Lâm Thanh Dao là một cô gái kiên định như thế, sao có thể chết đi được, kia không phải là nàng, nhất định không phải là nàng.
“Lão gia, chiều cao và hình thể đều phù hợp, đây đúng là Lâm cô nương.”
“Không phải, nhất định không phải.”
Không phải là Lâm Thanh Dao đã cứu hắn hay sao; Lâm Thanh Dao không phải đã đưa thuốc mỡ cho hắn sao.
Không phải là Lâm Thanh Dao cũng mong chờ hôn lễ hay sao…
Lâm Thanh Dao, rõ ràng phải còn yêu hắn mới đúng.
“Nhưng mà…”
“Đi tìm! Nàng sẽ không chết, không chết đâu! Tìm cho ta, đều đi tìm nàng cho ta!”
17.
Những ngày ở Thanh Thuỷ Trấn, ta hiếm khi yên lòng như thế.
Lạc Ngọc Kinh đã sắp xếp tất cả mọi thứ cho ta, lửa lớn và mai danh ẩn tích.
Vị trí của Thanh Thuỷ Trấn rất hẻo lánh, tất cả những điều xảy ra trong kinh thành đều không liên quan gì tới ta.
Không có giải dược, có lẽ Nghiêm Bắc Lục cũng không sống được bao lâu.
Người trong thị trấn đều rất nhiệt tình, ta ở đây vô cùng vui vẻ.
Lạc Thanh Dương vẫn thường xuyên chạy tới chỗ ta, khi ta phối chế thuốc, hắn sẽ ở bên cạnh giúp ta thu xếp dược liệu; khi ta đọc sách, hắn sẽ ở bên cạnh ta mà đọc binh pháp; khi ta bắt mạch cho người khác, hắn lại thành thật ngồi ở bên cạnh nhìn ta…
Ta không phải là không nhìn thấy tình cảm của hắn, nhưng ta không biết làm sao để có thể nhận phần tình nghĩa này của hắn, ta không muốn coi nó là một phần an ủi cho sự sai lầm trong tình cảm của mình ở quá khứ, như vậy không công bằng với hắn.
Có một ngày, ta nhìn Lạc Ngọc Kinh đang ở trong sân luyện kiếm, nhịn không được nói.
“Lạc Ngọc Kinh, có nhiều khi ta rất hâm mộ tỉ, tỉ giống như là con chim ưng bay lượn trên bầu trời, sáng chói xinh đẹp, mà ta lại giống như con chim hoàng yến dưới mái hiên, nếu ta có thể giống tỉ thì thật là tốt.”
Lạc Ngọc Kinh nghiêm túc nói, “Muội sao lại không sáng chói không tươi đẹp chứ? Ta đã thấy dáng vẻ của muội khi trị bệnh cứu người, nghiêm túc mà kiên định, còn loá mắt hơn cả những thứ lấp lánh nhất thiên hạ. Chim ưng bay lượn cũng được, chim hoàng yến dưới mái hiên cũng được, đều có chỗ xuất sắc của bàn thân. Chưa từng có ai nói nữ nhân nên sống như thế nào mới tốt, cho dù như thế nào, chỉ cần theo đuổi bản tâm là được rồi. Chỉ cần là một người sống vì mình, luôn luôn rực rỡ.”
Vì chính mình mà sống.
Tôi và bạn ai sống tốt hơn, vì mình mà sống, không sống vì ai.
Ta nghĩ, xuân về hoa nở, Thanh Dao luôn luôn tiến về phía trước
18.
Lạc Ngọc Kinh kể cho ta nghe về quá khứ của nàng.
Lạc gia và Nghiêm gia là thế giao, nàng cùng với Nghiêm Bắc Lục là từ nhỏ đã biết nhau, thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai.
Bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau chơi xuân, cùng nhau thả hoa đăng, cùng nhau cầu nguyện dưới ánh trăng đoàn viên mỹ mãn…
Nghiêm Bắc Lục diện mạo xuất chúng, khí chất thoát tục, lại am hiểu kinh thư, rất có học thức và kiến giải.
Có những lúc nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc sao chép thi thư, nàng cũng vì thế mà trái tim đập nhanh.
Có lẽ là bởi vì sinh ra ở nhà võ tướng thế gia, nàng từ nhỏ đã thích múa đao vung kiếm.
Thích tiếng gió gào thét truyền ra mỗi khi lưỡi dao xẹt qua, thích cảm giác rong ruổi ngàn dặm khi giơ roi thúc ngựa, thích khí phách hăng hái của kim qua thiết mã, thích ngắm nhìn tất cả những thứ ở đại mạng vô ngần…
Cho nên, khi cha nàng ra chiến trường một lần nữa, nàng đi theo.
Đến khi thật sự ra chiến trường, nàng mới biết một mạng người dễ dàng mất đi như thế nào, nàng mới biết được bảo vệ quốc gia là trách nhiệm quan trọng đến mức nào.
Chỉ là càng sợ hãi thì càng kiên định, kiên định với nhiệt huyết muốn bảo vệ một phương bình an.
Tuổi tác của cha nàng lớn dần lên, vết thương cũ trên người bắt đầu tái phát, khi đề đao cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.