Lâm Thanh Dao - Chương 16

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Khi bọn họ bị phản quân vây khốn ở Đông Hiệp Thạch Cốc, cuối cùng sức khoẻ của cha cũng không chịu nổi, người rời khỏi nhân gian vào một đêm.

Khi sắp chết, người đã nắm chặt lấy tay Lạc Ngọc Kinh nói: “Lạc gia quân chỉ có chết trận, tuyệt đối không đầu hàng.”

Nàng nhìn tướng quân chờ bên ngoài ra lệnh binh lính, nhìn khuôn mặt của bọn họ, vừa có ngây thơ, vừa có non nớt vừa có trưởng thành, vừa có trầm ổn…

Đêm hôm đó, thiếu nữ mười bảy tuổi bước qua một khắc quan trọng nhất của cuộc đời, nàng mặc khôi giáp của phụ thân, cầm lấy đại đao của phụ thân. 

Khôi giáp và đại đao đối với nàng cũng hơi nặng một chút.

Nhưng nàng không lùi bước, nàng đứng trước mặt tướng sĩ, trong ánh mắt có nét kiên định xưa nay chưa từng có.

“Hôm nay, trước khi mặt trời xuống núi, sẽ có rất nhiều người chết đi. Nhưng cha mẹ, thê tử, nữ nhi của các ngươi vẫn đang chờ, chờ các ngươi mang đến hoà bình cho bọn họ, chờ các ngươi mang đến hy vọng cho bọn họ, cho nên, chúng ta không thể lui được!”

Các tướng sĩ nghe lệnh. Nếu ta chết trận, các tướng sĩ hãy coi đó là vinh quang của ta, cầm lấy đao của ta để tiếp tục giết địch. Nếu ta đầu hàng, các tướng sĩ hãy coi đó là sự hổ thẹn, tự tay chặt đầu ta tế cờ. Quân Lạc gia, thà chết trận cũng không đầu hàng”

Trận đánh kia, đánh từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, rất lâu.

Nàng đã không nhớ rõ mình vung đao lên bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ đã giết bao nhiêu kẻ thù.

Màu của tà dương đỏ như màu máu, chiếu rọi lên chiến giáp loang lổ vết máu của nàng.

Nàng đã không phân biết được trên máu của mình là máu của mình hay máu của kẻ thù

Nàng thậm chí không phân rõ màu đỏ trước mắt là ráng mây đỏ hay là máu đỏ.

Nàng chỉ biết, bên nàng thắng rồi! 

Thắng rồi!

Nàng tê liệt ngã xuống mặt đất, trong tay còn nắm chặt đại đao của phụ thân.

Sau đó, nàng không còn nhớ rõ đã đánh bao nhiêu trận nữa, nàng chỉ biết thổ địa dưới chân nàng ngày càng lớn, nàng chỉ biết Cửu Châu đã bị mất nay đã trở về cố thổ.

Có khi nhìn lên không trung, nàng cũng sẽ hồi tưởng cảm giác xúc động trong tim thời niên thiếu.

Chỉ là nàng đã đọc sách, thoát khỏi trạch viện, nàng đã gặp tuyết trên Ngọc Long Sơn, gặp cát vàng đầy trời nơi quan ngoại, gặp thảo nguyên vô bờ mênh mông vùng tái bắc, gặp hùng ưng bay lượn, gặp những con ngựa hoang lao nhan, gặp khói mù đại mạc, gặp mặt trời lặn nơi sông dài…

Trái tim của nàng sớm đã trở thành cánh đồng vô bờ mênh mông bát ngát, đôi mắt nàng nhìn thấy thế giới rộng lớn rồi…

Sau đó, nàng lại trở về kinh.

Ở trên triều đình đã thấy Nghiêm Bắc Lục nàng đã từng động tâm.

Nàng nghe nói Nghiêm Bắc Lục có nữ tử mà hắn yêu thương, nàng cười nói với Nghiêm Bắc Lục lời chúc mừng.

Cuộc sống này xuất sắc biết bao, tuyệt đối không chỉ có một tia cảm tình đã có thể khái quát được.

19.

Nơi biên cảnh lại có địch nhân đến xâm phạm, Lạc Ngọc Kinh phụng mệnh trấn áp, trước khi đi, nàng đã gặp ta một lần.

“Thanh Dao, ta để lại cho muội vài người, bí mật phụ trách bảo vệ an toàn cho muội.”

“Lạc tỉ tỉ, thật sự cảm ơn tỉ, nếu không nhờ có tỉ, ta sẽ không thể nào thoát thân.”

“Muội không cần khách sáo như thế! Đúng rồi, lần này ngoại trừ tới đây để từ biệt, ta vẫn dẫn hắn tới. Lạc Thanh Dương, thoải mái hào phóng đi, trốn ở đâu làm gì rồi?”

Lạc Thanh Dương từ ngoài cửa đi đến, tai của hắn đỏ ửng, vẻ mặt hơi xấu hổ.

“Việc này… ta đi trước đây, hai người nói chuyện đi!” Lạc Ngọc Kinh lập tức xoay người rời đi.

Lạc Thanh Dương cầm lấy một chiếc trâm ngọc, đưa cho ta, “Cái này là ta tự tay đánh, tặng cho nàng.”

Ta nhìn chiếc trâm ngọc kia, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng rất tinh tế, đủ để nhìn thấy sự nghiêm túc của Lạc Thanh Dương, nhưng ta lại không biết có nhận được hay không.

“A Dao, ở trên núi kia, khi lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mặt ta, ta đã nghĩ nàng chính là tiên nữ trên trời. Sau đó, khi ở nhà của Trương nương tử, nàng vững vàng bình tĩnh đỡ đẻ cho nàng ấy, lại giống một anh hùng.”

“Nàng khi trị bệnh cứu người, nàng khi hái thuốc, nàng khi xem y thư… mỗi một hành động của nàng đều khiến cho ta khó có thể quên được.”

“Mỗi lần tới gần nàng một chút, ta lại cảm thấy vui mừng hơn vài phần. Khi đi đường sẽ nhớ đến nàng, khi đọc sách sẽ nhớ tới nàng, khi luyện công vẫn nhớ nàng…”

“Ngoài nàng ra, trong mắt ta không nhìn thấy phong cảnh nào khác. A Dao, ta nghĩ muốn cùng nàng đi xem lá đỏ bên triền núi, muốn cùng nàng ngắm hùng ưng trên đại mạc, muốn cùng nàng xem cánh đồng tuyết, xem trên rừng dưới biển…”

“Thanh Dao, ta yêu nàng. Nàng có đồng ý ở bên ta không?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo