Lâm Thanh Dao - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Biểu cảm trên mặt hắn lại càng khó nhìn, ta không để ý đến hắn, xoay người rời đi.

Hắn giữ chặt ống tay áo của ta: “Nàng muốn đi đâu?”

Đời trước ta cũng đã từng hỏi hắn câu nói như vậy, khi đó hắn có vẻ mặt thế nào nhỉ? Không kiên nhẫn, ghét bỏ, lại còn thêm vài phần lạnh nhạt.

Hiện giờ, nhìn hắn đầy mặt muốn lấy lòng, ta lại cảm thấy có loại cảm giác khoái chí vì vận khí thay đổi.

“Ai cần ngươi lo.”

Ta cầm theo hòm thuốc đi tới nhà Trương nương tử ở hẻm Lưu Huy. Ta nhớ rõ tướng công của nàng không lâu trước đây đã chết ở chiến trường, chỉ để lại Trương nương tử đang mang thai cùng với con trai bảy tuổi của bọn họ là A Bảo.

Đời trước, ta vì chăm sóc Nghiêm Bắc Lục mà đóng cửa y quán.

Chỉ nghe nói, khi Trương nương tử sinh sản đã rất không thuận lợi, suýt nữa thì một thi hai mệnh. Sau đó lại nghe nói tuy nhặt được một cái mệnh từ quỷ môn quan, nàng cũng là một thân đầy bệnh, chỉ có thể duy trì tính mạng bằng cách uống thuốc.

Một đời này sống lại cũng không hề dễ dàng, ta không thể nào lãng phí thời gian trên người Nghiêm Bắc Lục nữa.

4.

Không ngờ Nghiêm Bắc Lục ngoan ngoãn làm tạp dịch ở y quán của ta, đốn củi nghiền thuốc, nấu cơm giặt giũ, bưng trà đổ nước…

Nếu hắn đồng ý bưng trà đổ nước, tự nguyện làm cu ly, ta cần gì phải ngăn cản hắn.

Khuôn mặt hắn thanh tú, khiến rất nhiều cô nương sôi nổi tới chỗ ta khám bệnh, hiếm khi kiếm được nhiều tiền như thế, trên mặt ta cũng bắt đầu nở nụ cười.

Buổi tối.

“Thanh Dao, ta nấu cháo cá, nàng nếm thử”

Từ ngày đó trở đi, tay nghề nấu ăn của hắn càng tốt hơn, không còn bị cháy nữa.

“Ta nói rồi, đừng gọi ta là Thanh Dao, chúng ta không thân thiết như thế, trực tiếp gọi ta là Lâm cô nương.”

“Vì sao? Người khác có thể gần gũi với nàng như thế, chỉ có ta là không được?”

Đời trước, hắn chưa bao giờ gọi tên ta thân mật như thế, thậm chí đến gần ta một chút cũng ghét bỏ vô cùng. Hiện giờ nghe hắn gọi ta như thế, ta lại chỉ cảm thấy buồn nôn. Lúc trước ta cẩn thận chăm sóc hắn từng ly từng tí, hắn lại vẫn cứ ra vẻ lạnh lùng không quan tâm.

Ta biết hắn thích ăn cháo cá, cố ý học rất lâu, hắn chỉ lạnh lùng mà liếc mắt một cái

“Về sau đừng làm mấy cái đó, ta không thích.”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa khẩn cấp, “Lâm đại phu, Lâm đại phu có ở đấy không?”

Nghe thấy người ở ngoài cửa dường như đang rất nôn nóng, ta buông bát đũa chạy vào tiền viện. mở cửa y quán, trong bóng đêm đen nhánh, nhìn mờ nhạt thì thấy người trước mặt là một nam nhân.

“Lâm đại phu, Trương nương tử ở hẻm Lưu Huy sắp sinh rồi, thời gian không kịp nữa, chỉ có thể ấm ức ngài lên ngựa của ta chạy tới đi.”

Lần trước kiểm tra cho nàng đã đoán trước được chiều ngày hôm nay sẽ sinh, không ngờ lại nhanh như thế.

Ta ôm theo hòm thuốc ra ngoài, hắn ôm lấy ta lên lưng ngựa, “Xin lỗi Lâm đại phu, hiện giờ việc quá khẩn cấp, không thể câu nệ.”

Ta không ngại, chỉ giục hắn đi nhanh một chút, thân mình Trương nương tử không tốt lắm, nếu đi chậm sẽ dễ xảy ra chuyện.

Hai chân hắn kẹp vào, con ngựa lại tăng tốc vài phần, tốc độ tăng lên khiến cho thân hình của ta nảy lên, một đôi ban tay to từ phía sau ôm lấy ta, “Lâm đại phu, ngồi cẩn thận, ta tăng tốc đây.”

Không bao lâu, ta đã chạy tới hẻm Lưu Huy, hắn vừa mới đỡ ta xuống ngựa, ta đã vội vàng cầm theo hòm thưốc chạy vào hắn.

A Bảo đã sớm khóc đầy mặt là nước, nhìn thấy ta thì giống như tìm được người thân.

“Thanh Dao tỉ tỉ, tỉ tới rồi!”

“A Bảo, mẹ em thế nào?”

“Mẹ em vừa mới ngất rồi!”

Ta đẩy cửa ra, Trương nương tử môi nhợt nhạt, mồ hôi đầy đầu, ta châm cứu, Trương nương tử tỉnh lại. Vị trí thai nhi của nàng không thuận, ta chỉ có thể cố gắng châm cứu để thai nhi đổi một chút.

Nhưng mà, cũng may mà nam nhân kia tới kịp, tất cả vẫn còn có thể thay đổi.

Sau nửa đêm ta mới đẩy cửa ra, may mà mẹ con bình an.

Ta để A Bảo vào nhà gặp mẹ, bận việc cả đêm ta cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.

Có lẽ là do chưa ăn cơm chiều, ta đứng không vững, khi ta vừa sắp ngã xuống đã có một đôi bàn tay to đỡ lấy.

“Lâm đại phu, ngài không sao chứ?”

Ta giương mắt nhìn, lại là nam nhân lúc nãy, mày kiếm mắt sáng, giống như là ánh trăng sáng giữa núi sâu suối trong, còn loá mắt hơn so với Nghiêm Bắc Lục vài phần.

“Không sao, chỉ là hơi mệt một chút.”

Hắn đỡ ta ngồi ở ven tưởng, từ trong lòng ngực móc ra một túi điểm tâm, “Mau ăn chút lót dạ đi! Hôm nay thật sự là làm phiền Lâm đại phu.”

Con chó Tiểu Bạch của nhà Trương nương tử nhìn thấy ta đi ra, ngoan ngoãn mà bò đến bên chân ta.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo