Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đã nhiều ngày ta thường xuyên tới xem cho Trương nương tử, nó đã coi ta như bạn bè, nhìn đôi mắt ướt dầm dề của nó, ta nhận lấy điểm tâm, chia một nửa cho Tiểu Bạch.
Một túi điểm tâm rất nhanh đã bị chúng ta ăn hết, ta ôm Tiểu Bạch trong lòng, vuốt lông trên lưng nó, nói với nam tử vừa nãy đưa ta tới đây: “Điểm tâm ngon lắm, mua ở đâu?”
“Tụ Phương Trai.”
“Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi, xưng hô như thế nào?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, “Gọi ta là Thanh Dương đi, ta là bạn bè của Trương đại ca, huynh ấy cố ý nhờ ta chăm sóc cho Trương nương tử cùng với A Bảo. Việc hôm nay xảy ra bất ngờ, cho nên ta chỉ đành ra roi thúc ngựa mang Lâm đại phu tới đây.”
Dứt lời, hắn nghiêng đầu nhìn ta.
Ta đã sớm ôm Tiểu Bạch vào tường ngủ say, hắn cười cười, thay ta mặc thêm y phục, sau đó ôm Tiểu Bạch từ trong ngực ta, đỡ đầu của ta nghiêng lên đầu vai hắn.
5.
Hiếm khi mơ được một giấc mơ đẹp, ta mở mắt ra, lại phát hiện ra bản thân mình trong một tư thế vô cùng ái muội mà nằm trong lòng ngực của Thanh Dương, nhìn nhau, mặt mày lưu luyến, hơi thở của chúng ta dường như cũng dần dần giao hoà lẫn nhau.
Gần quá, ta thậm chí có thể rõ ràng mà nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của hắn, lông mi run rẩy cùng với một nốt ruồi son mê người.
Tay nháy mắt đỏ mặt, vội vàng đứng dậy di chuyển sang phía góc không dám nhìn hắn, còn chưa kịp làm gì tiếp theo đã nghe thấy có âm thanh truyền từ nơi xa đến.
“Các ngươi đang làm gì thế?”
Nhìn về hướng âm thanh đó, là Nghiêm Bắc Lục, không biết từ khi nào hắn đã đứng ở cửa nhà Trương nương tử, lúc này đang đầy mặt tức giận mà đi về phía tay, kéo ta ra.
Ta không vui, nhíu nhíu mày, ném tay hắn ra: “Ngươi tới đây làm gì?”
Ta không biết là hắn đứng ở lập trường nào mà xuất hiện ở đây, nhưng mà ta cũng lười nghĩ.
“Nàng cả đêm không về, ta thật sự lo lắng.”
Thanh Dương cũng đứng lên, hắn không phải người mù, nhìn ra không khí có điều không đúng.
“Lâm đại phu, vị này là? Sao ta thấy quen mắt thế nhỉ.”
“Người làm việc vặt thôi, không cần để ý.”
Ta thu thập hòm thuốc, lại bắt mạch cho Trương nương tử, dặn dò những việc Thanh Dương phải chú ý, sau đó xoay người rời đi.
Thanh Dương muốn tiễn ta một đoạn đường, lại bị Nghiêm Bắc Lục lạnh giọng ngăn cản: Không cần ngươi phải tiễn nàng ấy, nàng ấy còn có ta.”
“Câm miệng!” Ta lên tiếng trách mắng, xoay người nói với ThanH Dương: “Cung ta tới y quán, để ta bốc mấy thang thuốc ngươi về tới nấu lên, chờ đến khi Trương nương tử tỉnh lại thì để nàng uống một chút, nàng vừa mới sinh cần phải uống thuốc bổ máu.”
“Được!” Thanh Dương dường như rất vui vẻ, khoé mắt và đuôi lông mày đều nhuộm ý cười.
“Thanh Dao… Hắn…” Trên mặt Nghiêm Bắc Lục có vài phần ấm ức và mất mát.
“Xì… ta đã nói đừng gọi ta là Thanh Dao, cầm lấy hòm thuốc, trở về y quán thôi.”
“Nhưng mà…”
Thanh Dương đi tới: “Ta cầm cho, nhìn vị huynh đài này dường như không có sức lực, đừng để hắn bị mệt.”
Nghiêm Bắc Lục dường như bị lời này kích thích, đẩy tay của Lạc Thanh Dương ra, giận dỗi.
Thanh Dương cũng không có tức giận, chỉ cười cười rồi đuổi kịp bước chân của ta.
Hòm thuốc kia không hề nhẹ, thân thể của Nghiêm Bắc Lục còn chưa khoẻ mạnh, rất nhanh đã bị tụt lại phía sau.
Ta cũng chẳng quan tâm tới hắn, Thanh Dương dường như lại càng vui vẻ, ta nghĩ, nếu là phía sau hắn có cái đuôi, lúc này nhất định là vểnh lên.
Sau khi kê thuốc xong, ta lại dặn dò vài câu, Thanh Dương mới rời đi, Nghiêm Bắc Lục vẫn luôn đen mặt nhìn chằm chằm Thanh Dương.
Chờ hắn đi rồi mới nhìn về phía ta, đầu ta cũng không ngẩng lên.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Làm xong việc chưa?”
Hắn há miệng, nhưng cái gì cũng không nói được, vội vàng đi hậu viện nghiền thuốc.
6.
“A Dao, hôm nay ta mang cho nàng điểm tâm của Nam Bắc Phô,” Thanh Dương đẩy rèm cửa ra, như một trận gió bay tới.
Từ lần trước gặp gỡ ở nhà của Trương nương tử, Thanh Dương giống như rất thích chạy tới chỗ ta, hôm nay đưa điểm tâm, ngay mai mang chút đồ vật lạ mắt.
Mỗi lần gặp hắn, sắc mặt của Nghiêm Bắc Lục sẽ trầm xuống vài phần.
Có vài lần thậm chí còn muốn đuổi Thanh Dương đi, ta lấy bạc mà Thanh Dương đưa đặt lên bàn.
“Người ta cho tiền, hiện giờ ngươi không có đồng nào, lại còn thiếu tiền thuốc men của ta đó.”
Hắn bị nghẹn họng không nói nên lời, chỉ có thể đen mặt rót nước pha trà cho Thanh Dương, Thanh Dương cũng không giận mà vui tươi hớn hở ngồi bên cạnh ta câu được câu không nói chuyện với ta.
Sau này, mỗi lần Thanh Dương tới, Nghiêm Bắc Lục đều cất hết cả ghế của y quán đi, có người bệnh đến mới lấy ra.
Lại không ngờ chính bản thân Thanh dương lại mang theo ghế gấp của hắn, vẫn vui tươi hớn hở mà ở bên cạnh xem ta chữa bệnh.
Ta không rảnh quan tâm tới biến hoá cảm xúc của Nghiêm Bắc Lục, bởi vì ta đang bận nghiên cứu sách y.
Trước kia, trong mắt ta chỉ có Nghiêm Bắc Lục, phí hoài một thân y thuật, ta vốn là đệ tử quan môn của Thần Y Hoa Giang.
Hiện giờ, ta muốn gánh vác chiêu bài hành y tế thế của sư phụ.