Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta nhớ rõ là kiếp trước kinh thành xuất hiện bệnh dịch. Trước thiên tai, nhân loại vô cùng nhỏ yếu, khắp đường cái đều là tiếng kêu thống khổ.
Làm đại phu, làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng cho dù ta dốc hết tâm huyết, không ngủ không ngủ để chẩn trị cho người bệnh, cũng không ngăn lại được bao nhiêu mạng người sống sờ sờ dần dần trôi đi trước mắt ta.
Trong sách y cổ có một phương thuốc trị liệu bệnh dịch, ta viết phương thuốc một cách đại khái, chỉ là thiếu một vài loại dược liệu như liên kiều, quán chúng, đại hoàng, mấy hàng thuốc ở gần đây cũng không có sẵn.
Vì thế, hôm nay ta sớm đóng cửa, thay quần áo rồi tính đi lên núi ở phụ cận tìm xem.
Nghiêm Bắc Lục hỏi ta đi đâu? Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, “Liên quan gì tới ngươi, nhớ phải phơi thuốc rồi cất vào trong kho.”
Đời trước, mỗi lần ta hỏi chuyện hắn, hắn cũng luôn lạnh lùng nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
Còn chưa đi được bao xa, đã thấy Thanh Dương mang theo hai con ngựa đứng ở đầu phố, giống như cún con nhìn thấy chủ nhân, vừa thấy ta đã vội vàng chạy tới.
“A Dao, nàng đi đâu thế?”
“Ta lên núi hái thuốc, còn ngươi?”
“Ta…” Hắn gãi đầu, nói, “Ta nhàn rỗi không có việc gì, muốn ra ngoài thành đi dạo, nếu A Dao cũng muốn ra khỏi thành, chúng ta cùng nhau đi đi!”
“Haizz, nàng nhìn xem, thật tình cờ, ta vừa vặn mang theo hai con ngựa, vừa lúc hai ta mỗi người một con, cưỡi ngựa còn có thể đi nhanh chút. Nàng nói đi? Lâm đại phu?”
Nhìn hắn đầy mặt hồi hộp khẩn trương, ta lại cảm thấy khó lòng cự tuyệt: “Cũng được.”
Không đến một khắc sau, chúng ta đã tới chân núi, sau khi buộc ngựa cẩn thận, ta lên núi cùng với Thanh Dương.
Đường núi gập ghềnh, Thanh Dương suốt một đường đều nắm chặt lấy tay ta sợ ta trượt xuống.
May mà có mang theo Thanh Dương, nhảy nhót lung tung thay ta làm không ít việc, hiện giờ chỉ còn thiếu một vị đại hoàng nữa là đủ.
Đại hoàng thích lạnh, chịu rét, sinh trưởng ở nơi núi cao, ta và Thanh Dương lại đi lên đỉnh núi.
Hắn tinh mắt, vừa liếc mắt đã tìm thấy ở trên vách đá có một gốc cây đại hoàng, vì thế bảo ta chờ ở một bên, bản thân hắn đi lên để hái. Trước đó vài ngày trời vừa mưa, đường núi còn trơn trượt, ta dặn hắn cẩn thận một chút, nếu quá nguy hiểm thì tính sau, hắn ra hiệu cho ta yên tâm.
Kết quả là chỉ một giây sau, hắn lăn từ trên vách đá lăn xuống.
“Thanh Dương!” Trong lòng ta đột nhiên thắt lại, lập tức từ trên sườn núi chạy xuống tìm hắn.
Cuối cùng, ta tìm thấy hắn ở bên cạnh một dòng suối, ta vội vàng chạy tới xem xét vết thương của hắn, ở trên đùi chảy không ít máu, may mà chỉ bị thương da thịt, không thương tổn đến xương cốt.
Ta vội đỡ hắn ngồi vào bên cạnh một cục đá, hắn giống như hiến vật quý, lấy ra từ trong ngực móc ra đại hoàng.
“Nhanh lên, A Dao, ta ôm lấy nó suốt một đường, không hỏng tí nào.”
Thấy tình hình như vậy, ta không khống chế được lực tay khi băng bó cho hắn, hắn bị đau mà kêu ầm lên.
Ta hơi tức giận, lại không vì hắn chịu đau mà giảm bớt lực: “Là tính mạng quan trọng hay là nó quan trọng.”
“A Dao, nhẹ, nhẹ một chút.”
Cuối cùng vẫn là mềm lòng một chút, ta nhẹ tay lại, “May mà vách núi kia không cao, nếu cao hơn một chút thì ngươi đã thành phế nhân rồi.”
Ta vừa băng bó, vừa mắng hắn không nên mạo hiểm, nhưng mà bên cạnh lại không có tiếng nói chuyện, ta nhìn về phía Thanh Dương, hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm về phía ta, chú ý tới ánh mắt của ta, hắn khẽ cười một tiếng.
“Tay nghề băng bó của nàng tốt hơn lúc trước nhiều,” Vừa nói vừa nâng tay lên thường thức.
“Trước kia…” Ta thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, “Chúng ta quen nhau ư?”
Trong ánh mắt của hắn có vài phần mất mát, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên nàng không nhớ ta.”
7.
“Trước kia ta không nghe lời, cha ta thường hay đánh ta, ông ấy cứ đánh là ta lại chạy lên núi. Chỉ là có một lần ta ở trên núi rất lâu, trời thì tối, ta tìm không thấy đường xuống núi, lại còn bị nhánh cây quấn chân, cánh tay lại chảy không ít máu, ta cực kỳ sợ hãi.”
“Lúc ấy, thiếu chút nữa ta đã nghĩ rằng mình phải chết trên ngọn núi này. Đúng lúc đó nàng xuất hiện, cũng mang theo một hòm thuốc lớn như vậy, cũng là lên núi hái thuốc. Khi đó nàng không chỉ băng bó miệng vết thương cho ta, còn vẫn luôn cùng với ta chờ đến khi trời sáng.”
Nói xong, hắn từ trong lòng ngực móc ra một chiếc khăn tay.
“Nhìn xem, chiếc khăn khi đó ngươi giúp ta băng bó, ta vẫn còn giữ.”
Lời nói của hắn gợi lên hồi ức trong ta, khi đó ta lên núi hái thuốc, đã quên cả thời gian, đến lúc nhớ ra thì trời tối.
Ta vốn là tính ở trên núi đợi đến hừng đông, lại nghe thấy tiếng khóc của Thanh Dương, vì thế, ta băng bó miệng vết thương cho hắn, rồi cùng hắn chờ đến sáng hôm sau.