Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22.
Mặt tôi nóng ran, tim cũng bắt đầu loạn nhịp.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn đúng hai chữ vang lên lặp đi lặp lại:
“Giờ sao?”
Tôi là kiểu người không chỉ miệng nhanh hơn não, mà cả tay cũng nhanh hơn đầu óc.
Chưa kịp phản ứng gì thì tay đã vèo một phát giật lại món đồ đó, nhét nhanh vào túi.
Tôi cười gượng, nói bừa:
“Cái đó… Bạn thân em nhét vào túi em đấy…”
Nói xong, lại khô khan hỏi thêm một câu:
“Anh tin không?”
Bên cạnh, người của Kỷ Thần cũng bỗng cứng đờ.
Qua một lúc lâu, tôi mới nghe anh ấy lên tiếng, giọng điệu trầm thấp và nhỏ đến mức như cố tình kéo dài cảm giác mập mờ:
“Em đoán xem?”
… Tôi đoán là khó mà tin được.
Không khí lúc này vừa ngượng ngùng lại vừa mập mờ, nhưng càng ngại ngùng thì… Tôi lại càng buồn đi vệ sinh.
Tôi tính tranh thủ đi vệ sinh để thoát khỏi tình huống khó xử này, ai ngờ vừa nói ra, Kỷ Thần đã kiên quyết đòi đi theo, đứng đợi trước cửa.
Tôi nhẫn giải thích:
“Anh yên tâm, giờ em hết sợ rồi.”
“… Nhưng tôi sợ.”
Anh ấy ngập ngừng vài giây, nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy.
Tôi ngớ ra vài giây, suýt thì bật cười.
Xem ra tôi hiểu rồi, vì sao vừa mất điện cái là anh ấy lập tức có mặt trước cửa phòng tôi, gõ cửa hỏi tôi có sợ không, có cần người ở cạnh không.
Thì ra là anh ấy mới là người sợ.
23.
Không còn cách nào, tôi đành để anh “bé đáng thương” đó đứng canh ngoài cửa nhà vệ sinh, còn mình thì nhanh chóng vào bên trong.
Để giảm bớt cảm giác xấu hổ, tôi mở vòi nước suốt quá trình, để tiếng nước chảy át đi những âm thanh nhạy cảm.
Nhưng…
Tôi vừa đi xong, tay mới ấn tắt vòi nước, thì đèn ngoài hành lang bỗng bật sáng.
Hơn nữa, đúng khoảnh khắc nước ngừng chảy, xung quanh im phăng phắc, hình như tôi nghe thấy một tiếng “tạch” nhẹ.
Nghĩ kỹ lại, giống như tiếng người bật cầu dao điện.
Tôi vội vàng mở cửa bước ra, hình như làm Kỷ Thần giật mình một chút.
Anh ấy đứng nghiêm túc ngay bên ngoài, thấy tôi còn tỏ vẻ bất ngờ:
“Có… Điện rồi.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu:
“Nhìn ra rồi.”
Tôi còn nhìn ra thêm một chuyện nữa: Hộp cầu dao gần đó… Nắp không đóng.
Tôi là người rất chú ý tiểu tiết, nhớ mang máng hồi chiều lúc mới đến, cái nắp đó rõ ràng là đang đóng.
Tất nhiên, tôi cũng không dám khẳng định 100%.
Dưới ánh đèn sáng rực ở phòng khách, bầu không khí mập mờ chẳng còn chỗ trốn. Cả hai nhìn nhau, đều có chút ngại ngùng, đành nói “chúc ngủ ngon”, rồi ai về phòng nấy.
Nhưng mà…
Tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, cái “mất điện tạm thời” vừa rồi, rất có thể là màn tự biên tự diễn của Kỷ Thần — tự tay ngắt điện để tạo cơ hội tiếp cận.
Còn về việc sau đó đột nhiên đổi ý…
Tôi đoán là bị cái hộp nhỏ xíu trong túi tôi làm cho hoảng sợ.
Nghĩ kỹ lại, cái anh chàng học sinh giỏi vốn cao lãnh, không vướng bụi trần kia… Hình như cũng khá đáng yêu.