Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Ngoài cửa, giọng của Kỷ Thần vang lên dịu dàng:
“Dậy ăn sáng đi.”
“Em không ăn đâu…”
Tôi yếu ớt úp chăn kín đầu, lầu bầu:
“Cho em ngủ thêm chút nữa thôi.”
Không biết có phải ảo giác không, tôi nghe thấy có tiếng cười khẽ từ ngoài cửa, mang theo chút bất lực và cưng chiều.
“Ông anh ấy…”
Loáng thoáng nghe được ba chữ đó, tôi lập tức tỉnh như sáo, bật chăn ngồi dậy ngay.
Phải rồi, ông nội của Kỷ Thần đến từ sáng sớm mà!
Tôi vội nhảy khỏi giường, ba bước làm một, xếp chăn ngay ngắn rồi mặc nguyên đồ ngủ chạy ra khỏi phòng, miệng còn hỏi:
“Ông cụ còn bao lâu nữa đến? Em rửa mặt tí rồi sẽ…”
Chữ “xong” còn chưa kịp thốt ra, tôi đã thấy ông cụ Kỷ đang ngồi ngay bàn ăn, nở nụ cười hiền hậu.
Ông cụ nâng tách trà, nhàn nhã nhấp một ngụm:
“Ông đến đây nửa tiếng rồi đấy.”
“…”
Tôi gượng cười:
“Cháu… Cháu đang định ra đón ông ạ.”
Đang trò chuyện thì Kỷ Thần từ bếp đi ra, tay bưng khay đồ ăn, trên người vẫn còn đeo chiếc tạp dề màu hồng.
“Em đi rửa mặt đi, đồ ăn sáng xong rồi.”
Giọng anh ấy nhẹ nhàng, tự nhiên đến mức, có một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, tôi thật sự tưởng chúng tôi là một cặp vợ chồng son.
Ông cụ bảo mình ăn rồi, chỉ nhâm nhi tách trà, ngồi ung dung nhìn hai đứa tôi ăn sáng.
May mà tôi mặt dày.
Dù bị ông ấy nhìn chằm chằm như vậy, tôi vẫn ăn sạch một tô bún bò đầy ụ một cách ngon lành.
Không chỉ đẹp trai, Kỷ Thần còn nấu ăn rất đỉnh.
Ăn xong, tôi và Kỷ Thần đưa ông đi chơi cả ngày, buổi tối thì cùng nhau ăn một bữa vịt quay, rồi mới về nhà.
Cuối cùng cũng đến đoạn sắp xếp chỗ ngủ buổi tối.
Hai phòng, ba người. Phòng của Kỷ Thần là giường đơn, còn phòng tôi là giường đôi.
Với tư cách “bạn gái” của anh ấy, tôi giả vờ bình tĩnh đưa ra phương án:
“Ông ơi, ông ngủ phòng của Kỷ Thần đi ạ, để Kỷ Thần ngủ phòng con cũng được.”
Vừa nói xong, Kỷ Thần đã quay đầu nhìn tôi ngay, ánh mắt như muốn nói gì đó.
Tôi cố giữ vẻ mặt bình thản, nghĩ bụng tối nay ngủ chung rồi sẽ giải thích rằng đó là ‘phục vụ cho kịch bản’.
Ai ngờ, phương án này bị ông cụ gạt phắt đi ngay.
Không chỉ không đồng ý, ông ấy còn mắng Kỷ Thần một trận nên thân, dặn anh ấy trước khi kết hôn thì không được ăn hiếp tôi.
Cuối cùng, ông ấy đích thân lấy chăn gối của Kỷ Thần, quẳng ra ghế sofa, ra lệnh cho anh ấy ra đó mà ngủ.
Đối diện với ánh mắt vừa ấm ức vừa oan ức của Kỷ Thần, tôi chỉ biết chột dạ quay mặt đi.
Chuyện này… Hoàn toàn không giống như tôi tưởng tượng ban đầu.
25.
Buổi tối.
Kế hoạch bị phá hỏng, tôi lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Đúng lúc kim đồng hồ chỉ 10 giờ, chiếc điện thoại tôi vứt ở đầu giường rung lên một cái.
Khi mở ra xem, là tin nhắn của Kỷ Thần.
[Em ngủ chưa?]
Tim tôi khẽ rung lên một nhịp, trong đầu hiện lên dáng vẻ ấm ức của Kỷ Thần lúc cuộn mình trên chiếc sofa nhỏ với đôi chân dài miên man, tôi vội vàng nhắn lại ngay:
[Em chưa, có chuyện gì thế?]
Tin nhắn của Kỷ Thần đến rất nhanh:
[Tối nay trăng đẹp lắm, muốn ra ban công nói chuyện một chút không?]
Tim tôi như bị đánh trúng một nhịp.
Vậy là… Cuối cùng anh ấy cũng chủ động rồi sao?
Tôi lập tức nhảy xuống giường, chỉnh lại tóc, rồi lấy gương nhỏ trong túi ra, trang điểm nhẹ kiểu “giả mặt mộc”, còn không quên xịt chút nước hoa lên cổ tay – một chiêu nho nhỏ đầy toan tính.
Khi mọi thứ ổn thỏa, tôi mở cửa bước ra.
Khi đi ngang qua phòng Kỷ Thần, tôi cố ý đi thật nhẹ, sợ rằng ông Kỷ ở bên trong sẽ nghe thấy.
Ngoài ban công, Kỷ Thần đang dựa vào lan can, quay lưng lại với tôi.
Không biết có phải do dạo này đầu óc tôi nhiều suy nghĩ linh tinh quá không, nhưng bóng lưng kia — vai rộng, eo thon, chân dài, dáng cao ráo, khiến tôi không kiềm được mà nuốt nước bọt một cái.
Không được ngủ cùng giường thì cùng nhau hóng gió, ngắm trăng ở ban công cũng lãng mạn phết đấy chứ.
Nghĩ vậy, tôi bước nhanh tới.