Lạy Nhầm Mộ, Trúng Nhầm Người - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

21.

Kỷ Thần dắt tôi cùng vali về nhà.

Tôi thề là… Tôi không cố ý nhìn mật mã khóa cửa nhà anh ấy đâu. Chỉ là đúng lúc anh ấy đang nhập mã thì quay sang nói chuyện với tôi, tôi theo phản xạ quay đầu lại — vừa khéo thấy hai số cuối: 27.

Khi vào nhà.

Ngay thảm cửa có đặt sẵn hai đôi dép. Một đôi xám to hơn, một đôi hồng nhạt nhỏ nhắn.

Tôi bỗng chột dạ.

Dép nữ… Chẳng lẽ anh ấy từng sống chung với bạn gái?

Nhưng ngay sau đó, Kỷ Thần đóng cửa lại, giọng nhẹ nhàng vang lên:

“Ông tôi tinh lắm, không dễ qua mặt. Để che giấu cho giống thật, nên tôi cố ý mua thêm dép nữ với tạp dề hồng trong bếp các thứ.”

Nói rồi, anh ấy cúi người, đưa đôi dép hồng đến chân tôi:

“Đồ mới đấy, yên tâm đi.”

Thì ra là vậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thay dép đi vào trong.

Anh ấy thuê một căn hộ hai phòng ngủ. Trước đây ở chung với đồng nghiệp, nhưng người đó mới nghỉ việc về quê, anh ấy chưa tìm được bạn cùng phòng mới.

Chiều hôm đó, tôi và anh ấy cùng dọn dẹp phòng. Dù sao cũng phải biến một căn phòng của người đàn ông độc thân thành nơi có “bóng dáng phụ nữ” — đúng là hơi vất vả.

Tối, Kỷ Thần đề nghị ra ngoài ăn.

Tôi lắc đầu từ chối, hăng hái xắn tay áo lên:

“Để em nấu một bữa hoành tráng cho anh!”

Rồi thì…

Vì thao tác sai, nồi áp suất phát nổ.

Không phải nổ lớn, chỉ là cái nắp bị bật văng ra ngoài.

Cùng lúc đó, trái tim yếu mềm của tôi cũng như muốn bay theo cái nắp nồi ấy.

Kỷ Thần lập tức chạy vào, chắn trước tôi, đẩy tôi ra ngoài, rồi nhanh chóng dọn dẹp chiến trường.

Sau đó, anh ấy quay lại phòng khách, dịu dàng an ủi.

Thật ra lúc ấy anh ấy nói gì tôi chẳng nghe vào được mấy — tôi chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi anh ấy đang mấp máy, thầm nghĩ:

Trên đời sao lại có người vừa đẹp trai vừa dịu dàng đến thế này?

Ông nội anh ấy còn chưa đến, mà tôi đã không kiềm được muốn “từ giả thành thật”, tóm gọn cháu trai người ta luôn rồi.

Cuối cùng, trái tim mong manh của tôi bị hạ gục hoàn toàn bởi một đĩa sườn chua ngọt do chính tay Kỷ Thần làm.

Ăn xong, anh ấy còn tình nguyện rửa bát.

Tôi ngồi trên sofa, trăn trở mãi — cuối cùng vẫn chùn bước.

Dù gì cũng là nam nữ độc thân sống cùng, ban đêm ở gần nhau hơi kỳ cục. Thế là trong lúc anh ấy đang rửa bát, tôi kiếm cớ trốn về phòng.

Có lòng mà không có gan — chắc là câu nói dành cho kiểu người như tôi.

Nhưng tôi vừa vào phòng chưa lâu, đèn trong phòng bỗng nhiên tắt phụt.

Rất nhanh sau đó, có tiếng gõ cửa.

Là giọng Kỷ Thần:

“Bị cúp điện rồi, em ở trong đó một mình có sợ không?”

Ban đầu thì… Tôi không sợ lắm đâu.

Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn sáng, kể cả có là đêm đen đặc như mực ở quê đi chăng nữa, tôi cũng dám một mình đi dạo.

Nhưng mà anh ấy vừa hỏi xong, tôi liền “yếu đuối” ngay lập tức.

“Em sợ quá…” – tôi khẽ nói.

Rồi nhanh như chớp, tôi lao xuống giường, mở cửa phòng, trong ánh trăng nhàn nhạt, chính xác không lệch một li — nắm lấy tay anh ấy.

Giọng tôi mềm như nước:

“Em sợ bóng tối nhất đấy…”

Kỷ Thần hơi khựng lại, có lẽ hơi bất ngờ vì tôi lại chủ động.

“Không sao, tôi ở đây.”

Anh ấy đáp lại, cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra sofa ngoài phòng khách.

“Tôi ngồi cùng em đợi một lát nhé, chắc chỉ cúp điện tạm thời thôi.”

“Vâng.” – tôi dịu giọng đáp, nhưng đầu óc lại đang quay cuồng với những chiêu thả thính mà cô bạn thân dạy.

Tôi cố gắng làm bộ vô tình, hỏi:

“Kỷ Thần, anh thích kiểu con gái thế nào?”

Kỷ Thần không trả lời ngay.

Một lúc sau, tôi cảm thấy anh ấy hơi nghiêng đầu nhìn sang phía tôi, rồi nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

“Tôi à… Chắc là thích kiểu con gái như em đấy.”

Trời về khuya, có tiếng tim ai đó, giữa đêm yên tĩnh mà đập càng lúc càng rõ.

Tôi bắt đầu thấy hồi hộp.

Cô gái từng dám đứng trên bục giảng cả trường, cười hì hì đọc bản kiểm điểm, giờ lại không dám đáp lại một câu.

Tim còn đập điên cuồng.

Tôi vội với lấy cái túi trên sofa, lục tìm hộp kẹo cao su, đưa cho Kỷ Thần:

“Ăn viên kẹo đi.”

Thật ra tôi chỉ muốn chuyển chủ đề cho đỡ ngại, nhưng anh ấy nhận lấy rồi… Mãi vẫn chưa thấy ăn.

Tôi khó hiểu quay đầu nhìn — chỉ thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay.

Dưới ánh trăng, tai anh ấy đỏ ửng.

Không thể nào… Đến mức ăn viên kẹo mà cũng ngại đỏ mặt sao?

Tôi cực kỳ hoang mang, liền nghiêng đầu nhìn kỹ —

Chỉ một ánh mắt, tôi lập tức tê rần cả người.

Đây đâu phải hộp kẹo tôi mới mua đâu!

Rõ ràng là món quà sáng nay Tiểu Ninh dúi vào tay tôi…

Hộp “kẹo” đặc biệt dành cho người lớn”! 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo