Lạy Nhầm Mộ, Trúng Nhầm Người - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nghe tiếng bước chân, Kỷ Thần quay lại nhìn tôi, ánh mắt lướt qua người tôi một lượt, rồi đột ngột nhíu mày.

“Tối rồi, gió lớn đấy.”

Vừa nói, anh ấy vừa cởi áo khoác ngoài, rất tự nhiên khoác lên vai tôi.

Áo anh ấy rất rộng, gần như quấn kín cả người tôi lại. Qua lớp đồ ngủ mỏng, tôi còn cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại trên áo anh ấy.

Mặt tôi nóng lên, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ừm… Kỷ Thần không nói dối, tối nay trăng thực sự rất đẹp.

Bầu trời quang đãng không một gợn mây, sao lấp lánh vừa lên, trăng sáng treo lơ lửng nơi chân trời.

Tôi nhìn đến ngẩn người.

Một lúc sau, tôi thu ánh mắt về — nhưng chợt nhận ra…

Tôi đang ngắm trăng, còn Kỷ Thần, đang nhìn tôi.

Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, tôi gần như có thể chắc chắn — hình như người này thật sự thích tôi rồi.

Nhưng còn chưa kịp đợi anh ấy tỏ tình, đèn trong phòng khách và ban công bỗng dưng tắt phụt một cái.

Thế nhưng, hai chúng tôi đứng trên ban công vẫn thấy rõ bên nhà hàng xóm kế bên — đèn sáng trưng.

Cả hai nhìn nhau, tôi hỏi:

“Anh… Đã đóng tiền điện chưa?”

Kỷ Thần im lặng một chút:

“Hôm qua vừa mới đóng xong mà.”

Chúng tôi lập tức ăn ý quay người đi vào phòng khách, quả nhiên, cầu dao điện đã bị ai đó gạt xuống.

Tôi cạn lời.

Đúng là hai ông cháu như một khuôn đúc ra — mấy trò này y như nhau!

Không muốn vạch mặt ông nội Kỷ, hai đứa lại lần mò trong bóng tối quay lại ban công.

Lúc nhìn nhau, bỗng cả hai cùng bật cười.

Tôi nhướng mày, thì thầm hỏi:

“Cách này… Thấy quen không?”

 

“Ừ.” 

 

Kỷ Thần đáp nhẹ:

 

“Ông tôi đúng là hiểu tôi thật.”

Tôi vốn nghĩ với cái tính cố chấp của Kỷ Thần, chắc còn phải kéo dài một thời gian nữa.

Nhưng dưới ánh trăng, anh ấy lại đột ngột nắm lấy tay tôi.

“Tô Nhiễu.”

Anh ấy gọi tên tôi, giọng điệu trầm thấp, dịu dàng và ấm áp.

Người bắt đầu hồi hộp lại là tôi.

Anh ấy nắm lấy tay tôi, nói thẳng không vòng vo:

“Em thấy tôi thế nào?”

 

“Cũng… Cũng ổn mà…”

Tôi quay đi, cố tình nhìn ra cửa sổ, nhưng phía trên đầu lại vang lên tiếng cười khẽ của anh ấy.

“Thế… Nếu làm bạn trai em thì sao?”

 

“Cũng… Cũng không tệ.”

Lần này, Kỷ Thần không cười nữa.

Ban công yên lặng đến nỗi tôi nghe được cả tiếng xe cộ ngoài đường, tiếng gió thổi, và cả tiếng tim đập của hai đứa.

Và rồi, tôi nghe thấy tiếng anh ấy lần nữa.

Giọng hơi cứng, như cố gắng đè nén cảm xúc:

“Vậy thì… Từ giả thành thật luôn nhé?”

Và lần này, anh ấy không đợi tôi trả lời.

Tâm trí tôi trống rỗng, rồi cằm bị nhẹ nhàng nâng lên, môi anh ấy đặt xuống — hoàn toàn không hề báo trước.

Nụ hôn của Kỷ Thần vừa ngượng ngùng vừa dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua, như đang vẽ từng đường nét, nhưng lại chỉ dừng lại ở ngưỡng chạm.

Lần nhìn nhau này, ánh mắt Kỷ Thần đầy ý cười, rồi anh ấy siết tôi vào lòng, giọng khẽ khàng vang lên bên tai tôi:

“Tô Nhiễu, cuối cùng cũng tóm được em — cô tổ tông nhỏ này rồi.”

Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi gì về cái cách gọi thân mật mà khiến tim run này, thì đúng lúc đó — trong phòng khách, tôi thoáng thấy một cái bóng đen lén lút vụt qua.

Tốt lắm, ông nội Kỷ!

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo