Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26.
Sáng hôm sau.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng, liền thấy Kỷ Thần đang làm bữa sáng trong bếp, còn ông nội Kỷ thì ngồi trên sofa, dáng vẻ vô cùng sảng khoái, vừa uống trà vừa đọc báo.
Rõ ràng tâm trạng ông ấy hôm nay rất tốt, miệng còn ngân nga một điệu nhạc nào đó, hiếm hoi lắm mới thấy ông ấy vắt chân chữ ngũ như thế.
Thấy tôi ra, ông nội Kỷ cười tít mắt, nói:
“Tô Nhiễu à, lần sau nghỉ lễ nhớ về cùng Kỷ Thần nhé. Bà nội của chúng ta dạo này mới học được hai món ăn, đang mong nấu cho hai đứa ăn đấy.”
Tôi âm thầm nhướng mày.
Quả nhiên là tối qua ông đã lén xem hết rồi. Hôm trước còn gọi là “bà nội của Kỷ Thần”, vậy mà sau một đêm, đã đổi giọng thành “bà nội của chúng ta” rồi.
Nhưng mà, giờ đã thành công “đánh chiếm” cháu trai của ông ấy, tất nhiên, tôi ngoan ngoãn đáp:
“Dạ vâng ạ, ông ơi.”
Ông nội Kỷ nhướng mày:
“Chậc, hồi còn đi học chẳng nghe cháu gọi ta một tiếng ‘thầy Kỷ’ nào cả, đúng là… Vẫn là thằng cháu bảo bối của ta có tác dụng hơn.”
Tôi thầm nghĩ, điều đó là đương nhiên rồi — ông thử nghĩ xem, khuôn mặt đẹp trai kia của cháu ông mà đưa ra trước mặt cháu, thì cháu nào còn tỉnh táo nổi chứ, chỉ muốn ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Trong lúc trò chuyện, Kỷ Thần đã dọn bữa sáng lên bàn.
“Đi rửa mặt nhanh đi.”
Anh ấy đặt tay lên vai tôi, giọng nói dịu dàng.
Tay của Kỷ Thần dường như lúc nào cũng ấm, dù cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh ấy truyền sang.
“Vâng ạ.”
Tôi ngoan ngoãn đáp lời, rồi nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh.
Trong bữa sáng, đúng như tôi dự đoán, ông nội Kỷ bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.
Nhấp một ngụm trà nóng, ông ấy thở dài:
“Ta dạy bao nhiêu thế hệ học sinh, mà ấn tượng sâu nhất vẫn là con bé này.”
Lý do thì quá đơn giản — hồi đó tôi đang trong giai đoạn nổi loạn, tính cách ngỗ nghịch, hành động bốc đồng, dám làm những chuyện mà các bạn khác trong ngôi trường đầy kỷ luật đó không dám.
Quan trọng hơn là — thành tích học tập của tôi lại rất tốt.
Bạn học ngầm gọi tôi là “thiên tài”, nhưng thật ra không phải — tôi chỉ đang sống trong thời kỳ dậy thì và cố tình “diễn” thế thôi.
Trong giờ học, dù tôi đang len lén đan len trong hộc bàn, tai vẫn nghe bài giảng. Hồi còn nhỏ, tôi đã “tự ép mình” dữ lắm — ở trường thì ngang ngược hống hách, về nhà lại thức khuya học bài.
Môn tôi giỏi nhất chính là toán.
Có thể thật sự là tôi có chút năng khiếu, những bài toán người khác vò đầu bứt tai mãi không ra, tôi chỉ cần suy nghĩ một lát là giải được dễ dàng.
Vì vậy, ông nội Kỷ vừa yêu vừa giận tôi, thật lòng không biết nên làm sao.
Tôi thì luôn thích chọc ông ấy, cãi nhau với ông ấy mỗi ngày.
Thế nên… Cũng dễ hiểu tại sao ông ấy lại nhớ tôi dai đến vậy.
Ông ấy rõ ràng còn nhớ cả những câu nói “ngông cuồng” tôi từng thốt ra, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Kỷ Thần, lắc đầu cảm khái:
“Con nhóc này đúng là miệng quạ, nói sao trúng đó. Từng ấy năm trôi qua, thật sự ‘bắt’ được cháu trai của ta rồi.”
Tôi cúi đầu ăn, không thèm ngẩng lên:
“Rõ ràng là cháu ông nhiều chiêu trò, lừa cháu vào tròng đấy chứ.”
Ông nội Kỷ có vẻ rất đắc ý, nghe vậy cười to ha hả.
Ông ấy đặt vé xe về ngay tối hôm đó, bảo rằng chỉ tiện thể ghé qua chơi một vòng thôi, còn phải vội về nhà ăn hai món mới mà bà nhà vừa học được.
Xì, tôi nghĩ ông ấy rõ ràng là đến đây để làm quân sư tình yêu cho cháu trai thì có.
27.
Ông nội Kỷ rời đi, còn tôi thì… Tiếp tục ở lại nhà Kỷ Thần.
Không phải kiểu vừa yêu đã dọn về sống chung. Mà đúng lúc tôi đang thu dọn đồ đạc để chuyển về thì nhận được cuộc gọi từ chủ nhà.
Con trai bà ấy sắp kết hôn, bà ấy báo hủy hợp đồng thuê nhà đột xuất, bảo không cho thuê nữa. Mà tiền nhà của tôi cũng chỉ còn nửa tháng.
Bà ấy liền trả lại tiền thuê tháng này và cả tiền cọc, liên tục xin lỗi, nói rằng con dâu mang thai rồi, đám cưới gấp gáp, thật sự không còn cách nào khác.
Hết cách, tôi đành phải dọn đến nhà Kỷ Thần. Vừa hay, anh ấy cũng không cần tìm bạn cùng phòng nữa. Hai đứa chia hai phòng, cùng nhau trả tiền thuê.
Nhưng mà…
Tôi còn chưa kịp tận hưởng mấy ngày vui vẻ khi được sống chung dưới một mái nhà với bạn trai, thì phiền phức đã tới.
Chính là chị họ tôi — người từng không chỉ một lần giành giật bạn trai của tôi, vóc dáng bốc lửa, yêu kiều, nay bảo sẽ đến Bắc Kinh.
Giọng điệu cô ta tha thiết, tỏ vẻ tội nghiệp, bảo rằng mới đến nơi, chưa có chỗ ở, muốn đến ở cùng tôi một thời gian.
Tôi thẳng thừng từ chối.
Nhưng mẹ tôi — cái người tốt bụng không đúng chỗ ấy — lại đồng ý thay tôi luôn rồi.
Bà đâu có biết chị họ tôi từng làm những chuyện gì sau lưng tôi, vậy mà liền đồng ý, còn lên nhóm chat gia đình tag thẳng dì tôi, bảo tôi rất biết chăm sóc người khác, chị họ đến ở thì không thành vấn đề.
Tôi không nỡ làm mẹ mất mặt, đành ngầm đồng ý.
Thực ra chị ấy có ở cùng phòng với tôi cũng không sao… Chỉ là…
Tôi lo cho Kỷ Thần.
Lo rằng, đóa cao lãnh chi hoa vừa mới “bị tôi bẻ gãy”, có khi lại không chịu nổi cám dỗ, bị cái eo thon mềm mại của chị họ tôi quyến rũ mất thì sao?
Quả nhiên…
Ngày đầu tiên chị họ đến, liền diện ngay “chiến bào”.
Váy ngủ ren đen, còn có đường xẻ tà.
Tôi nhìn mà chỉ biết cạn lời.
May mà Kỷ Thần dường như không hề bị lay động. Suốt bữa ăn, anh ấy chỉ làm hai việc: Gắp đồ ăn cho tôi và rót nước. Ăn cơm xong thì thôi, mắt không thèm liếc ngang một cái.
Nhưng mà…
Sau bữa tối, lúc tôi đi vệ sinh, hình như nghe thấy bên ngoài chị họ tôi đang xin kết bạn WeChat với Kỷ Thần.
Cô ta rõ ràng cố ý, thậm chí còn không thèm hạ giọng, rõ ràng muốn tôi nghe thấy — để tôi biết, bạn trai tôi sẽ thêm cô ta khi tôi không có mặt.
Tôi giật mình, lập tức dán tai nghe trộm ở cửa.
Nhưng điều khiến tôi thất vọng là…
Tôi không nghe thấy tiếng Kỷ Thần từ chối.
Tối hôm đó, khi tôi chuẩn bị về phòng ngủ, bất ngờ bị Kỷ Thần kéo vào phòng anh ấy.
Cửa đóng lại.
Không nói không rằng, anh ấy in dấu lên môi tôi trước.
Sau đó mới cong môi hài lòng, cúi người nhìn tôi:
“Tô Nhiễu, chị họ em… Không có ý tốt.”
Tự nhiên tôi lại muốn bật cười.
Xem ra đóa “cao lãnh chi hoa” này cũng đâu đến nỗi ngốc, chí ít còn biết chị họ tôi đang thả thính.
“Ừ.”
Tôi gật đầu, ngửa đầu nhìn anh ấy:
“Nhưng chị ấy rất đẹp, dáng cũng đẹp nữa.”
Nghe vậy, hàng mày đẹp của Kỷ Thần liền chau lại.
“Tôi không thích.”
Giọng anh ấy dứt khoát:
“Mấy người trang điểm lòe loẹt ấy, chẳng có gì hay ho.”
Nói xong, anh ấy lấy điện thoại ra:
“Lúc em đi vệ sinh, chị ấy xin kết bạn WeChat. Dù sao cũng là chị họ em, lần đầu gặp, tôi ngại từ chối nên dùng tài khoản phụ để thêm.”
Tôi nhướng mày:
“Anh còn có tài khoản phụ à?”
Kỷ Thần ngoan ngoãn đưa điện thoại cho tôi xem. Tôi liếc qua — choáng váng.
Đúng là tài khoản phụ.
Danh sách bạn bè toàn con gái, khung chat tin nhắn chưa đọc thì hiện một dãy dài chấm đỏ.
“Chuyện gì đây?”
Kỷ Thần kéo tôi ngồi xuống giường, ngoan ngoãn giải thích.
Anh ấy nói hồi trước chỉ tập trung học hành, đối với chuyện tình cảm thì vụng về cố chấp, lại không giỏi từ chối, nên mỗi lần gặp tình huống không thể từ chối khi người ta xin kết bạn, anh ấy đều dùng tài khoản phụ để thêm.
Theo lời anh ấy thì, trừ việc kết bạn, tài khoản đó… Anh ấy chưa từng đăng nhập lần nào.
Nhìn màn hình dày đặc những tin nhắn chưa đọc, tôi bỗng thấy áp lực chưa từng có.
Thì ra… Kỷ Thần, còn xuất sắc hơn cả những gì tôi tưởng.