Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
29.
Tôi cứ tưởng, sau chuyện đêm đó, chị họ sẽ biết điều mà cuốn gói đi luôn.
Ai dè, sáng sớm hôm sau, người ta đã dậy từ tinh mơ, trang điểm kỹ càng, thậm chí còn cười tươi chào hỏi hai đứa tôi.
Như thể người bị nhốt trong nhà vệ sinh mấy tiếng tối qua không phải là cô ta vậy.
Ở nhà tôi được nửa tháng rồi, việc thì chưa tìm được, ngày nào cũng nói đi phỏng vấn, về thì hết chê công việc mệt lại chê lương thấp.
May là tôi đã báo trước với gia đình: Chỉ cho ở đúng ba tuần, tới lúc đó dù tìm được việc hay chưa cũng phải xách hành lý ra khỏi nhà tôi.
Giờ thì thời hạn gần đến rồi, mà chị họ thì ở chỗ Kỷ Thần đã ăn không biết bao nhiêu quả bơ, tâm trạng tôi bắt đầu tốt lên rõ rệt.
Đến mức nhìn cô ta – người tôi xưa nay chẳng ưa – cũng bớt gai mắt hơn.
Tôi và Kỷ Thần tình cảm càng lúc càng ổn định, ngày càng thân thiết. Còn mấy trò lặt vặt của chị họ, trong mắt tôi chỉ như trò hề rẻ tiền, không đủ tầm để công khai, chỉ đáng cười lén lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng tôi không ngờ được, cô ta có thể làm đến mức đó — nửa đêm trèo hẳn lên giường của Kỷ Thần.
Tối hôm đó.
Chị họ đi phỏng vấn về, còn xách theo một chai rượu ngoại.
Tôi liếc sơ, không rõ tên gì.
Cô ta có vẻ rất vui, bảo là tìm được việc rồi, công ty có ký túc xá, ngày mai có thể chuyển đi luôn.
Tôi nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đuổi được yêu tinh này rồi.
Tối đó, lần đầu tiên tôi tỏ thái độ hòa nhã với cô ta, thậm chí ba người chúng tôi còn cùng nhau uống chút rượu.
Nhìn ra được, biết chị họ sắp chuyển đi, Kỷ Thần cũng vui.
Uống xong, chị họ xung phong rửa chén, còn tôi với Kỷ Thần thì nằm ườn trên sofa tám chuyện, rồi ai về phòng nấy.
Tâm trạng tốt, lại có tí men trong người, tôi nằm xuống chưa bao lâu đã ngủ say.
Nửa đêm.
Tôi bị một loạt âm thanh lục đục làm tỉnh giấc.
Mở mắt ra, phát hiện bên cạnh trống trơn, không thấy bóng dáng chị họ, trong lòng tôi lập tức thấy bất an, còn chưa kịp xỏ dép, đã chạy chân trần ra ngoài.
Cửa phòng Kỷ Thần mở toang, đèn sáng trưng.
Tôi chạy lại, thấy Kỷ Thần đứng ngay cửa, còn chị họ thì đang co ro trong chăn trên giường, tóc tai rối bù, trông vô cùng nhếch nhác.
“Chuyện gì vậy?” – Tôi ngây người một lúc mới thấp giọng hỏi.
Kỷ Thần đưa điện thoại cho tôi, mở ra là một loạt ảnh chụp chị họ.
“Tôi đã thấy chị ấy không bình thường từ sớm rồi. Ổ khóa phòng tôi tự dưng hư, không khóa được. Tối lại còn rót rượu liên tục, ý đồ quá rõ ràng.”
Kỷ Thần cúi đầu nhìn tôi:
“Nên tôi cố ý ngồi canh cả đêm trong phòng, chờ bắt quả tang, chụp được mấy tấm ảnh quý giá này cho em.”
Thấy tôi đơ người, anh ấy lại kiên nhẫn giải thích thêm.
Sáng sớm, anh ấy đã thấy chị họ có gì đó là lạ, đoán được ý đồ nên cố ý kéo rèm tối kín mít, tắt đèn, kéo ghế ngồi núp ở góc phòng.
Rồi nửa đêm, chị họ mò mẫm trong bóng tối trèo lên giường anh ấy.
Sau đó, Kỷ Thần nhanh tay bật đèn, chụp ảnh, bắt quả tang ngay tại trận.
Tôi trợn mắt nhìn mấy tấm ảnh trong điện thoại.
Thật khủng khiếp, phim truyền hình còn chưa lắt léo được như hai người này.
Tôi hít sâu, trả lại điện thoại cho Kỷ Thần, rồi bước đến mép giường.
Tay vừa nhấc, tôi lật phăng cái chăn lên.
Chị họ chỉ mặc một bộ váy ngủ voan đen mỏng tang, co rúm thành một cục.
Tôi liếc sơ một cái – chân trắng thật.
Thôi, đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là: Tôi kéo cô ta dậy, không nói một lời, vả cho một cái.
Hồi còn nhỏ, cô ta từng cướp bạn trai tôi, khi đó tôi chỉ biết giận, biết khóc. Không ngờ nhiều năm sau lại có ngày, tôi có thể đích thân trả lại cái tát đó.
“Thu dọn đồ đạc, biến.”
Chị họ bị tát đến đờ người.
Ngồi ngây ra một lúc, rồi bất ngờ bật dậy định đánh lại, nhưng Kỷ Thần bước tới chặn ngay.
Anh ấy cau mày, hất mạnh tay, hất cô ta ngã khỏi giường.
Sau đó, anh ấy ngước lên liếc đồng hồ treo tường.
“Cho cô nửa tiếng. Không dọn đồ đi tôi báo công an. Coi như xâm nhập gia cư trái phép.”
Một câu của Kỷ Thần, khiến chị họ nuốt hết mọi lời định nói.
Cô ta giận dữ trừng mắt nhìn anh ấy, rồi dậm chân chạy vào phòng tôi dọn đồ.
Tôi đứng cạnh giường, ngẩn người.
Vậy là… Đơn giản như thế là xong rồi sao?
Tôi nói ra nỗi nghi hoặc, Kỷ Thần bật cười, tay xoa đầu tôi nhẹ nhàng.
“Chứ em còn muốn làm gì nữa?”
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, rồi cười:
“Gửi ảnh cho em.”
Kỷ Thần rất biết điều, lập tức chuyển ảnh sang.
Tôi chọn ra vài tấm có góc độ đẹp nhất, tư thế tệ nhất của chị họ, rồi gửi thẳng vào nhóm gia đình.
Và tag thẳng bố mẹ cô ta.
Sau đó, tôi đóng cửa phòng ngủ của Kỷ Thần, mở micro trong nhóm gia đình, nghẹn ngào khóc lóc:
“Dì ơi, con tốt bụng cho chị ấy ở nhờ, ai ngờ… Nửa đêm chị ấy lén chui vào phòng bạn trai con, còn trèo hẳn lên giường ảnh, con đúng là nuôi phải một con sói đội lốt người…”
Tôi kể lại đầu đuôi sự việc bằng giọng điệu đầy cảm xúc.
Nửa đêm, nhóm gia đình nổ tung.
Dì tôi thì bênh con, còn phản bác lại, bảo có khi cô ta mơ ngủ vào nhầm phòng, kêu tôi đừng nói bậy.
Tôi còn đang nghĩ cách phản pháo, thì Kỷ Thần lại gửi tiếp cho tôi một đoạn video.
Ôi mẹ ơi.
Cả một bộ sưu tập hoàn chỉnh.
Trong đó là những lần chị họ mặc váy ngắn, đồ ngủ sexy ra sức quyến rũ Kỷ Thần, rồi bị anh ấy từ chối phũ không thương tiếc.
Đang xem mà choáng váng, thì Kỷ Thần đi ra phòng khách, tháo cái camera giấu kín mà anh ấy không biết gắn từ lúc nào.
Anh ấy cầm cái camera, cười khẽ:
“Giờ thì gỡ được rồi.”
Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra, tôi vẫn luôn đánh giá thấp trí tuệ của chàng học sinh giỏi này.
Ai nói đàn ông không phân biệt được trà xanh hay không?
Chỉ cần yêu bạn, họ sẽ phân biệt rất rõ ràng.
Chị họ ngày nào cũng thay đủ trò để quyến rũ, Kỷ Thần tuy luôn kịp thời từ chối, nhưng vì cô ta chỉ nhắm đúng lúc tôi không có mặt, nên anh ấy sợ sau này khó giải thích, liền lặng lẽ gắn camera giám sát.
Tôi chuyển video vào nhóm gia đình, rồi ôm lấy Kỷ Thần hôn một cái.
Người ta mặt lạnh tanh, mà khóe môi lại khẽ cong lên.
Nhìn kỹ, vành tai đã đỏ ửng cả rồi.