Lạy Nhầm Mộ, Trúng Nhầm Người - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14.

Ông cụ Kỷ vẫn y như xưa, đi lại chẳng phát ra tiếng động.

Sáu con mắt chạm nhau, tôi ngượng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho rồi.

Thế nên, tôi liền biết điều… Rút lui.

Tôi quăng luôn tờ khăn giấy vào người Kỷ Thần, lập tức đổ vấy trách nhiệm:

“Tự anh lau đi, chỉ là tí nước đổ lên người thôi mà. Em là con gái, giúp anh lau kiểu đó… Ngại chết đi được.”

Nói xong, tôi ngồi thẳng người lại, còn khéo léo kéo giãn khoảng cách với anh ấy.

Kỷ Thần cầm khăn giấy, ngẩn ra.

Tôi nhân lúc đó liếc anh ấy một cái —

Trai đẹp vẫn là trai đẹp, ngay cả ánh mắt ngơ ngác vô tội cũng khiến người ta mềm lòng.

Tôi lại bắt đầu thấy áy náy rồi.

Nhưng đúng lúc đó, bà nội Kỷ Thần cầm cái xẻng nấu ăn đi ra, hỏi tôi có ăn hành hoa với rau mùi không.

Tôi vội vàng đáp “có ạ”, rồi chạy ngay vào bếp phụ bà một tay.

Ban đầu, bà nội anh ấy cứ đuổi tôi ra ngoài, bảo đừng làm vướng tay vướng chân. Nhưng tôi lì quá, cuối cùng bà cũng đành chịu thua.

Trong lúc tôi phụ bà trong bếp, bà kể tôi nghe rất nhiều chuyện về Kỷ Thần.

Ví dụ như, sau kỳ thi đại học, ba mẹ anh ấy ly hôn. Mẹ Kỷ Thần tái hôn rồi chuyển ra tỉnh ngoài, còn ba Kỷ Thần tuy ở trong thành phố nhưng lại suốt ngày vùi đầu vào công việc, rất hiếm khi về nhà.

Ví dụ như, hồi đi học Kỷ Thần từng thầm thích một cô gái, viết hết cuốn nhật ký này tới cuốn khác, nhưng nhất quyết không để ai xem.

Bà nội cầm xẻng, quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt bà lấp lánh nụ cười, dịu dàng nói:

“Cháu gái à, bà vừa nhìn một cái là biết, cô gái mà nó thích hồi đi học, chắc chắn là cháu rồi.”

Tôi sững người vài giây, rồi giả vờ thẹn thùng, không nói gì.

Nhưng trong lòng lại thấy chua xót.

Bà nội anh ấy đâu có biết, thật ra hồi còn đi học, tôi và Kỷ Thần gần như chưa từng nói chuyện.

Cô gái khiến một học sinh giỏi như anh ấy viết nhật ký cả đống, chắc chắn không thể nào là tôi được.

15.

Bữa cơm hôm ấy, nhìn chung kết thúc khá trọn vẹn.

Tất nhiên, trừ cái vẻ mặt cố tình nghiêm nghị của ông cụ Kỷ suốt bữa.

Thật ra tôi vẫn có chút lo, sợ ông ấy đào lại chuyện cũ, không chịu chấp nhận một “cháu dâu” như tôi.

Cho đến khi…

Tình cờ nghe được bà nội thì thầm với ông ấy:

“Ông già chết tiệt, trước kia không phải ông cứ nhắc mãi về cô học trò kia à? Giờ thành cháu dâu ông rồi, ông còn bày đặt mặt nặng mày nhẹ, cười lên cho tôi!”

Và thế là… Suốt nửa buổi còn lại, ông cụ Kỷ luôn giữ nguyên một nụ cười cứng đơ trên mặt.

Cho đến lúc tiễn tôi ra về, ông cụ vẫn cố nhếch môi, nửa cười nửa nghiêm, dịu dàng nói:

“Đi mạnh giỏi nha!”

Rồi đóng cửa cái “rầm”.

Tôi và Kỷ Thần nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Kỷ Thần đưa tôi về nhà. Mà tôi thì với tư tưởng “gần nước thì hưởng lợi trước”, liền nhân cơ hội rủ anh ấy cùng về lại Bắc Kinh vào ngày mai.

Anh ấy đồng ý.

Quê tôi cách Bắc Kinh cũng không quá xa, Kỷ Thần lái xe về lại thành phố.

Chiếc xe tôi dùng hôm đi viếng mộ là xe mới mua nửa năm, thực ra là của bố tôi.

Thế nên, tôi chủ động chia đôi tiền xăng, tiện đường “quá giang” xe Kỷ Thần về lại Bắc Kinh.

Trên đường đi, tôi kéo anh ấy trò chuyện đủ thứ, tưởng đâu có thể nhân cơ hội kéo gần khoảng cách.

Kết quả…

Lại vô ích.

Dù tôi đã giúp anh ấy chuyện rất lớn — ứng phó với hai cụ thân sinh luôn miệng hối cưới ở nhà — nhưng sau khi về đến Bắc Kinh, chúng tôi lại quay về guồng công việc riêng của mỗi người, rất ít khi liên lạc.

Chỉ thỉnh thoảng nhắn nhau một câu chào buổi sáng hay buổi tối, rồi khung chat lại rơi vào im lặng.

Cho đến một ngày nọ, khi tan ca, tôi vừa bước ra khỏi thang máy công ty, thì nhận được một cuộc gọi video từ Kỷ Thần trên WeChat.

Tôi hơi bất ngờ, vội vàng hắng giọng, rồi bấm nghe máy.

16.

Không ngờ được, Kỷ Thần gọi điện cho tôi chỉ để nhờ… Đi mua quà, tặng cho sếp nữ của anh ấy.

Trong điện thoại, giọng anh ấy hơi ngập ngừng:

“Lần trước có một dự án, sếp tôi giúp đỡ rất nhiều, nên muốn mua món quà cảm ơn, mà tôi lại không biết chọn quà cho phụ nữ…”

Anh ấy còn chưa nói hết câu, tôi đã nhiệt tình đồng ý ngay tắp lự.

Nửa tiếng sau, chúng tôi gặp nhau ở trung tâm thương mại đã hẹn.

Nửa tháng không gặp, hình như Kỷ Thần gầy đi chút ít. Anh ấy sải bước đến gần, nhưng khi định mở lời lại chần chừ vài giây, cuối cùng chỉ khẽ nói một câu:

“Cảm ơn.”

Tôi phẩy tay, vào việc luôn:

“Sếp anh năm nay… Khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Đầu năm là năm mươi, cụ thể thì tôi cũng không rõ.”

Tôi nhẹ cả người.

May quá, năm mươi tuổi — không phải kiểu nữ cường nhân vừa ba mươi, xinh đẹp, giàu có, lại có gu “phi công trẻ”.

Biết được thông tin khiến tôi yên tâm, tôi bắt đầu kéo Kỷ Thần dạo quanh trung tâm thương mại, giúp anh ấy chọn quà.

Khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, tôi bị một sợi dây chuyền trong tủ kính hút mắt.

Thiết kế tinh xảo, kiểu dáng độc đáo, từng chi tiết đều vừa khéo hợp với thẩm mỹ của tôi.

Nhưng khi lướt qua giá — hơn năm ngàn tệ.

Ở thành phố quốc tế hoá này, với người có tiền thì số đó chẳng khác gì một bữa ăn. Nhưng với một kẻ bôn ba nơi đất khách như tôi…

Thì quả thật hơi… Chát.

Thế là, sau vài giây dừng lại, tôi lặng lẽ dời mắt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo