Lạy Nhầm Mộ, Trúng Nhầm Người - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chúng tôi đi thêm một vòng nữa, cuối cùng chọn được một lọ nước hoa. Hương thơm thanh thoát, nhẹ nhàng, không dễ bị chê, lại là dòng ít người biết.

Kỷ Thần nói, sếp anh ấy tuy đã ngoài năm mươi, nhưng tác phong làm việc rất mạnh mẽ, trong cuộc sống lại là người cực kỳ tinh tế, kỹ lưỡng.

Hơn nữa, hôm trước anh ấy cùng đồng nghiệp đến nhà sếp chơi, phát hiện bà ấy rất thích sưu tầm nước hoa.

Chọn được quà xong, tôi cũng vã cả mồ hôi.

Trời ơi, ngày xưa điền nguyện vọng đại học tôi còn chưa kỹ đến thế.

Chỉ sợ chọn sai món, khiến Kỷ Thần bị khó xử.

Vì muốn cảm ơn tôi, Kỷ Thần khăng khăng đòi mời ăn tối.

Cuối cùng, chúng tôi chọn một quán teppanyaki trong trung tâm thương mại. Quán đông khách, phải chờ đến năm bàn nữa. Trong lúc ngồi ở ngoài đợi, Kỷ Thần đi vào nhà vệ sinh.

Khi quay lại, trên tay anh ấy có thêm một chiếc túi mua sắm gói bọc rất đẹp, rồi anh ấy đưa nó cho tôi.

“Mở ra xem đi.”

Tôi ngẩng đầu, hơi sửng sốt. 

“Cho em sao?”

“Ừ.”

Tôi chẳng hiểu chuyện gì, cầm lấy rồi mở túi ra.

Bên trong là một hộp đựng trang sức, mà trong hộp lại là một sợi dây chuyền tinh xảo…

Chính là sợi mà tôi vừa mới liếc nhìn mấy lần trước cửa hàng ban nãy.

17.

Tim tôi bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.

Kỷ Thần đứng cạnh ghế, khom người nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

“Vừa rồi thấy em có vẻ thích cái này.”

Tôi cầm sợi dây chuyền trong tay, sững người thật lâu mới hoàn hồn. Sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn anh ấy:

“Cái này là… Quà tỏ tình à?”

Vừa dứt lời, tôi lập tức thấy hối hận.

Tôi ấy, miệng luôn nhanh hơn não.

Câu hỏi ấy làm vành tai Kỷ Thần đỏ lên, anh ấy nhỏ giọng đáp:

“Coi như là quà cảm ơn em đã cùng tôi về nhà ‘diễn kịch’, còn giúp tôi chọn quà.”

Tôi thầm nhai đi nhai lại câu này trong lòng, dần dần hiểu ra —

Câu này, đại khái là một cách từ chối.

Từ chối câu hỏi ngu ngốc vừa rồi của tôi.

Tâm trạng chùng xuống, tôi cũng thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng lẫn vui mừng ban nãy, liếc nhìn sợi dây chuyền trong hộp, rồi khép nắp lại, đứng dậy.

“Cái này đắt quá, em không thể nhận. Em đi với anh trả lại.”

Nhưng…

Kỷ Thần khựng lại một chút, không nói gì, chỉ thẳng tay giật lấy ba lô của tôi, mở ra, nhét hộp vào.

Chưa kịp phản ứng gì, anh ấy đã xé nát hóa đơn ngay trước mặt tôi.

Tôi hóa đá luôn.

Cái trò gì đây… Phong cách tổng tài bá đạo sao?

“Quà tặng em rồi thì nhận đi. Hóa đơn cũng xé rồi, không trả được nữa đâu.”

Kỷ Thần khẽ nhếch môi, giọng tuy dịu dàng nhưng không cho cãi.

Tôi ngơ ngác nhìn đống giấy vụn trong tay anh ấy:

“Nếu có lịch sử chuyển khoản thì vẫn có thể trả lại…”

“Tôi dùng tiền mặt.”

“…”

Tôi còn đang bàng hoàng thì đúng lúc loa gọi đến bàn số 250.

Kỷ Thần khẽ cười, bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi:

“Đi thôi, tới lượt mình rồi.”

18.

Chỗ của chúng tôi là một bàn cạnh cửa sổ.

Lúc gọi món, Kỷ Thần rất ga lăng đưa thực đơn cho tôi.

Nhưng trong đầu tôi toàn là chuyện có nên nhận sợi dây chuyền đó hay không, chẳng còn tâm trạng nào để gọi món, liền đẩy thực đơn lại cho anh ấy.

Khi anh ấy gọi món, tôi cũng chẳng chú ý, mãi đến lúc nhân viên phục vụ mang thực đơn đi, tôi mới lôi sợi dây chuyền ra khỏi túi, đặt lên bàn.

“Thế này nhé, để em chuyển khoản lại cho anh.”

Ở đối diện, chân mày Kỷ Thần khẽ chau lại.

Tôi nói tiếp:

“Nhưng tháng sau em phải đóng tiền nhà, giờ hơi túng, em chuyển cho anh theo từng đợt được không?”

Không hiểu sao, nghe đến từ “từng đợt”, lông mày Kỷ Thần lại hơi nhướng lên.

Anh ấy suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu đồng ý ngay.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi không muốn để Kỷ Thần nghĩ tôi là kiểu con gái tham tiền lại mê trai, dù… Mê trai thì đúng thật đấy.

Sau khi món được mang lên, tôi hơi ngạc nhiên.

Tất cả đều do Kỷ Thần gọi, vậy mà lại đúng gu tôi một cách bất ngờ.

Hơn nữa, anh ấy cực kỳ tinh tế — lúc ăn cơm, đầu tiên sẽ tráng bát đũa cho tôi, lúc ăn thì gắp món cho tôi, nước trong ly vừa cạn, còn rót nhanh hơn cả nhân viên phục vụ.

Tôi lén quan sát, trong lòng liên tục cộng điểm cho anh ấy.

Nhưng mà…

Có cộng điểm thì cũng vô ích, vì có vẻ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Ăn xong, Kỷ Thần tranh phần tính tiền.

Tôi bảo hơi no quá, anh ấy liền rủ tôi đi dạo một vòng quanh quảng trường ngoài trung tâm thương mại.

Đi chưa được bao xa, chúng tôi gặp một cô bé ôm giỏ hoa.

“Anh ơi, bạn gái anh xinh quá, mua cho chị ấy một bông đi ạ. Chúc hai người yêu nhau trăm năm hạnh phúc nhé!”

Tôi bắt đầu thấy hơi ngại.

Mấy người học giỏi kiểu này thường ngay thẳng, chắc sẽ từ chối thẳng luôn cho coi…

Nhưng Kỷ Thần không trả lời mua hay không, mà cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, nhẹ nhàng hỏi:

“Em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em mười ba ạ.” – giọng cô bé trong veo đáp lại.

Kỷ Thần mỉm cười.

Anh xoa nhẹ đầu cô bé, hỏi tiếp:

“Em có mã QR không?”

Cô bé nhanh chóng lấy ra tấm thẻ mã QR. Sau khi hỏi giá cả, Kỷ Thần nhẹ giọng nói:

“Anh mua hết nhé. Muộn rồi, em về nhà sớm đi.”

Cô bé vui mừng khôn xiết, nhận tiền xong, nâng niu đưa giỏ hoa cho tôi. Trước khi rời đi, cô bé ấy khẽ nói bên tai tôi:

“Chị ơi, anh này vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng, chị hạnh phúc thật đấy…”

Nói rồi, cô bé vẫy tay chào, tung tăng rời đi.

Tôi ôm đống hoa trong lòng, cúi đầu liếc nhìn một cái.

Ừ thì, hoa đẹp thật.

Chỉ là…

Hạnh phúc ấy, có phải dành cho tôi đâu.

Người như anh ấy, khó tiếp cận thế này, liệu đến lượt tôi có được hạnh phúc không?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo