Lạy Nhầm Mộ, Trúng Nhầm Người - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

19.

Cuối tuần, tôi còn đang cuộn trong chăn ngủ nướng thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Kỷ Thần.

Nhìn thấy hai chữ “Kỷ Thần” nhấp nháy trên màn hình, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, tôi bật dậy ngay tức khắc.

“Alo…”

Đầu bên kia hình như hơi sững lại:

“Anh làm em thức giấc à?”

“Không không.” – Tôi vội vàng chỉnh lại giọng, nói dối trơn tru:

“Em không có thói quen ngủ nướng đâu, mới chạy bộ về, hơi mệt chút thôi.”

Bên tai vang lên tiếng cười trầm nhẹ của Kỷ Thần.

“Ừm, có chuyện này muốn nhờ em giúp.”

“Anh nói đi.”

“Ông nội tôi vừa đến Bắc Kinh.”

Ngón tay tôi đang cầm điện thoại lập tức cứng lại một chút.

Ông nội anh ấy đột nhiên lên đây… Chẳng lẽ là tới để giám sát tình hình yêu đương của cháu sao?

“Vậy… Anh cần em đi ăn với ông một bữa đúng không?”

Kỷ Thần thở dài một tiếng trong điện thoại:

“Ông tôi sẽ ở lại đây một tuần.”

“Tức là sao?” – Tôi ngơ ngác.

“Cho nên… Có lẽ phải làm phiền em cũng qua ở một tuần.”

Giọng Kỷ Thần trầm thấp, nghe sao mà… Có chút mờ ám.

Tôi sững người vài giây, rồi chợt nhớ lại — lần trước đến nhà anh ấy, thấy Kỷ Thần dễ xấu hổ, tôi cố tình trêu anh ấy, nói với ông bà rằng chúng tôi đang sống chung, kiểu… Thuê chung nhà ấy.

… Tôi, đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Lúc đó chỉ nghĩ ở tận Bắc Kinh, nói chơi một câu cũng chẳng sao. Ai dè…

Giờ thì tự mình chuốc họa vào thân rồi.

Vì thế, tôi giả vờ tỏ vẻ phiền phức nhưng trong lòng lại vui như mở hội mà đồng ý với Kỷ Thần.

Ông nội anh ấy sẽ tới vào sáng mai, còn tôi thì phải tranh thủ hôm nay thu xếp đồ đạc, chuyển sang nhà anh ấy trước.

Gần nước thì hứng được ánh trăng – tôi còn gần đến mức ở chung nhà rồi, chẳng lẽ lại không kéo được ánh trăng ấy về phía mình sao?

20.

Tôi bật dậy, rửa mặt.

Đến ăn sáng tôi còn chưa kịp ăn, đã bắt đầu điên cuồng nhét đồ vào vali…

Mấy cái váy ngủ vừa dễ thương vừa tinh nghịch, nước hoa “hạ gục nam thần” chỉ ngửi thôi là tim đập thình thịch.

Dầu gội, sữa tắm thơm nức mũi, mấy cái băng đô siêu cute… Tóm lại toàn là mấy món tôi tin rằng có thể “thả thính thành công”.

Nghe tin tôi sắp “sống chung” với nam thần một tuần, cô bạn thân Tiểu Ninh ở cùng khu lập tức phi sang, dúi vào tay tôi một món quà nhỏ.

Vừa nhét vào tay tôi, cô ấy vừa vỗ vai đầy ẩn ý:

“Chị em, chúc mày thành công nhé!”

Nói xong, cô ấy lại lạch bạch chạy về, vẫn mang nguyên dép đi trong nhà.

Tôi đóng cửa, cúi đầu nhìn món quà một cái — mặt lập tức đỏ bừng.

Nhưng mà… Như bị ma xui quỷ khiến, tôi vẫn nhét nó vào túi.

Đúng lúc tôi vừa sắp xếp xong vali, chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, Kỷ Thần đứng trước mặt.

Hôm nay anh ấy mặc đồ thể thao màu sáng, tay trái cầm hai túi ni-lông. Tôi liếc qua, hình như là đồ ăn sáng.

“Chắc em chưa ăn sáng đâu nhỉ?”

Kỷ Thần đưa túi cho tôi, dịu dàng nói:

“Chuyển nhà không vội, ăn sáng trước đã.”

Tôi tưởng anh ấy sẽ mang mấy thứ như bánh bao, sữa đậu nành, quẩy chiên này nọ — ai ngờ bên trong lại là canh nội tạng thập cẩm với bánh mì nướng kiểu Bắc Kinh.

Sao anh ấy biết tôi thích món này?

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, còn chưa kịp hỏi, đã nghe anh ấy nhàn nhạt nói:

“Không biết em có thích không, tôi tiện đường đi ngang qua nên mua luôn.”

“… Em thích mà…”

Tôi nhẹ giọng đáp, tim vốn đang rộn ràng lại dần yên tĩnh trở lại.

Mà thực ra, đến tôi cũng không rõ bản thân vừa rồi đang mong đợi điều gì nữa.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo