Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn chân Trần Ân quấn băng, đi lại khập khiễng, tôi biết anh ta cũng chẳng khá hơn tôi là bao.
Tất cả là do anh ta đáng đời.
Đến văn phòng, sắc mặt Bạch lão đại rất nghiêm trọng.
Nghe nói Bạch Thiếu Lộ đòi tự tử ở trường.
Lúc phát hiện ra, cậu ta đã uống quá nhiều thuốc ngủ, phải đưa đi rửa ruột mới giữ lại được mạng sống.
Bạch lão đại trực tiếp cho người đến đón cậu ta về.
"Con mẹ mày, rốt cuộc mày đã nói gì với nó? Nó cứ như bị ma nhập vậy."
Tôi...
"Tôi chỉ nói chuyện với cậu ta theo kịch bản trong tài liệu nội bộ thôi."
Tôi chủ động khai hết: "Đầu tiên giả làm một cô gái mới thất tình, lên các ứng dụng để tiếp cận những chàng trai giàu lòng trắc ẩn."
"Sau khi câu được rồi thì quan tâm, hỏi han cậu ta một thời gian, đặt trà sữa, đặt đồ ăn ngoài cho cậu ta, khoe đủ các loại tranh đắt tiền mình mua... rồi vô tình tiết lộ bố mình là một doanh nhân giàu có."
"Đợi cậu ta say như điếu đổ, tôi lập tức biến mất. Biến mất cho đến khi cậu ta gần quên tôi, rồi lại gửi một định vị ở thành phố của cậu ta cho cậu ta, hẹn gặp và nói muốn bỏ trốn cùng cậu ta, nhưng rồi lại bị vệ sĩ của gia đình bắt về, tóm lại là không thể gặp mặt."
"Sau đó lại than khổ với cậu ta rằng hôn nhân của mình bị gia đình sắp đặt, mình rất muốn chết, muốn theo đuổi tình yêu và tự do đích thực."
"Rồi sau đó..."
Tôi đưa mắt hỏi Trần Ân, liệu có nên nói tiếp những nội dung sau đó không?
Tôi thực sự sợ Bạch lão đại sẽ xử tôi ngay tại chỗ.
"Ai cho mày dừng?"
Bạch lão đại chĩa súng vào tôi.
"Sau đó, để kéo gần mối quan hệ hơn, tôi bắt đầu nói đủ thứ chuyện 18+ với cậu ta, những ham muốn không thể giải quyết khi yêu xa đều được giải quyết bằng tin nhắn..."
"Tiếp theo là nói gia đình phá sản, gặp vấn đề về nguồn vốn, bố tôi định gả tôi cho một lão già góa vợ..."
Nghe xong, Bạch lão đại bảo Trần Ân bê cái máy tính chuyên dùng để lừa đảo tới, rồi bắt đầu tự mình lật xem bản sao lưu đoạn tin nhắn giữa tôi và Bạch Thiếu Lộ.
Khi lật đến một trang nào đó, ông ta nhíu mày.
Brais: "Hôm nay em yêu mặc màu gì thế?"
Tôi: "Không mặc gì cả."
Brais: "Chết tiệt, em đang quyến rũ ai vậy?"
Bạch lão đại tối sầm mặt mũi.
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng.
Ông ta dứt khoát bỏ qua rồi lướt xuống tiếp.
Tôi: "Xong chưa anh yêu? Cảm giác thế nào?"
Brais: "Một hàng cò trắng bay lên trời xanh!"
Nhìn thấy dòng này, mắt tôi như muốn rớt ra ngoài.
Bạch lão đại hỏi: "Câu này có ý gì?"
Tôi nhanh nhảu đáp: "Là một câu trong bài thơ “Tuyệt cú” của Đỗ Phủ đời Đường."
Ông ta lườm tôi một cái: "Mày cũng biết nhiều nhỉ?"
"Biết nhiều không thừa."
"Cút đi."
Tôi cút, cút về lại tầng hầm.
Chưa đầy nửa tiếng, Trần Ân lại đến đón tôi, nói tôi phải chuyển chỗ ở.
"Chuyển đi đâu?"
"Đến chăm sóc cậu chủ nhỏ."
8
Trần Ân nói với tôi rằng Bạch Thiếu Lộ đã được đưa về một căn nhà ở trung tâm thành phố Myanmar.
Để ngăn cậu ta có ý định tự tử lần nữa, Bạch lão đại cử tôi, anh ta và vài vệ sĩ đến canh chừng.
"Tại sao lại cử tôi đi?"
"Bạch lão đại nói cô rất am hiểu tâm lý học."
Điên rồi, lúc đó tôi chỉ bịa bừa để giữ mạng mà ông ta cũng tin à?
"Tổ trưởng, tôi vừa lừa của cậu ta mười triệu, giờ để tôi đến tư vấn tâm lý cho cậu ta, chẳng phải là đi nộp mạng sao?"
"Đó là vấn đề của cô, không được để cậu ta biết đó là cô. Lão đại bảo tôi nếu cô bị phát hiện thì bán cô ra ngoài vùng biển quốc tế."
"Tóm lại là nếu cậu ta chết, cả hai chúng ta cũng đừng hòng sống."
Tôi!
Vậy là kiểu gì tôi cũng chết chắc rồi phải không?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
May mà ảnh trong tin nhắn đều là ảnh của một hot girl hạng 108 trên mạng, gọi điện thì dùng phần mềm đổi giọng, tên cũng không phải tên tôi.
Chỉ cần Bạch lão đại ra lệnh cho mọi người giữ mồm giữ miệng thì Bạch Thiếu Lộ sẽ không thể nào nhận ra tôi.
Bạch lão đại là một kẻ tàn nhẫn độc ác, quả báo đều ứng hết lên con trai mình.
Bạch Thiếu Lộ đã có vấn đề tâm lý từ khi còn rất nhỏ.
Để chữa bệnh cho cậu ta, Bạch lão đại chưa bao giờ tiết lộ cho cậu ta biết ông ta làm nghề gì.
Cậu chủ nhỏ được gửi ra nước ngoài từ bé, vừa học vừa chữa bệnh.
Cậu chủ nhỏ ngây thơ còn tưởng bố mình bao một mảnh đất trên núi để bán trà.
"Vậy vai diễn của tôi là gì?" Tôi lại hỏi Trần Ân.
"Ra ngoài xã hội, thân phận đều do mình tự tạo ra, chẳng lẽ còn cần tôi nghĩ giúp cô à?"
Trần Ân ném cho tôi một ánh mắt kiểu "cô chắc chắn sẽ làm được".
Tôi?
Tôi nhìn xuống cái chân băng bó của anh ta, cảm thấy trong chuyện này ít nhiều gì cũng có ý trả thù riêng.
Vài tiếng sau, tôi gặp được Bạch Thiếu Lộ.
Cậu chủ mang mái tóc xoăn, ngậm điếu thuốc, xách súng chĩa vào trán tôi: "Vậy con mẹ mày lại là con chó nào mà lão già kia nuôi? Dám giam lỏng tao ở đây à?"
Rất rõ ràng, những vệ sĩ, bác sĩ trước đây cố gắng tiếp cận cậu ta đều đã bị đánh cho chạy mất dép.
Còn tôi, nói sai một câu là có thể lên bàn thờ ngay tại chỗ.
Tôi hít một hơi thật sâu: "Thật ra tôi là mẹ cậu."
Tôi không tin cậu ta có thể đánh chết cả mẹ kế của mình.
Trần Ân đứng sau lưng tôi cũng phải cứng người.
Bạch Thiếu Lộ trước mặt tôi sững sờ một lúc, rồi cười đến ho sặc sụa.
Sặc khói thuốc rồi.
"Cô bao nhiêu tuổi mà đòi làm mẹ tôi?"
"Lớn hơn cậu."
Cậu ta cười lạnh một tiếng: "Khẩu vị của lão già đó vẫn như vậy, toàn thích sinh viên đại học trẻ đẹp xinh đẹp tầm 20 tuổi."
"Cô với ông ta làm gì cũng không liên quan đến tôi, muốn tôi thừa nhận cô à, không có cửa đâu, đừng có mà xía vào chuyện của tôi."
Tôi lại bị câu “tuổi trẻ xinh đẹp” của cậu ta lấy lòng.
Thế là tôi cười thật tươi với cậu ta: "Tôi đến đây không phải để quản cậu, mà là để báo cho cậu biết, nếu cậu còn muốn đi chết tiếp, tôi sẽ sinh một lứa tám đứa, rồi mẹ quý nhờ con mà chuyển thành vợ chính thức của bố cậu, sau đó tiêu hết số tiền vốn dĩ thuộc về cậu."
"À phải rồi, tôi ưng căn phòng này của cậu rồi đấy, đợi cậu chết, tôi sẽ cho con trai cả của tôi ở đây."
Cậu ta tức đến trắng bệch cả mặt: "Cô... nằm... mơ!"
"Vậy à? Trẻ tuổi đã hút thuốc, nguy cơ ung thư cao lắm đấy, mà cứ rửa ruột thường xuyên thế này, ăn gì ói nấy là sống không quá mười năm đâu. Tôi không nghĩ là mình đang mơ."
"Cô chỉ là một con bồ nhí mà thôi, ai cho cô lá gan hỗn xược trước mặt tôi?"
Bồ nhí?
Hoàn toàn không thể sỉ nhục được tôi.
Tôi bước lên một bước, giật điếu thuốc trên môi cậu ta và ném vào thùng rác.
"Hút thuốc không phải là trẻ ngoan, chúc ngủ ngon."
Về đến phòng, chân tôi vẫn còn đang run.
Brais, 1m88, bụng 8 múi, thành không khinh ta.
Bạch lão đại trông mặt đã thấy ghét, mà sinh ra con trai lại ngon nghẻ ra phết.
Trần Ân đến gõ cửa phòng tôi, câu đầu tiên chính là: "Gan cô lớn hơn tôi tưởng."
"Anh sẽ giúp tôi chứ?"
Bây giờ tôi và anh ta đang ngồi chung một con thuyền.
Anh ta hỏi tôi có kế hoạch gì không, tôi nói không có.
Anh ta không nói gì thêm, chỉ nói một câu, miễn là Bạch Thiếu Lộ còn sống, mạng của tôi và anh ta tạm thời được bảo toàn.
Lúc sắp đi, anh ta hỏi một câu: "Cô nói chuyện với cậu ta cả năm trời, thật sự chưa từng thấy mặt cậu ta à?"
Tôi cười trừ: "Chắc cũng có gửi ảnh, nhưng mỗi ngày tôi nói chuyện với tám người đàn ông cùng lúc, thật sự không nhớ nổi."
Làm lừa đảo, ai lại bỏ hết trứng vào một giỏ.
"Có gửi sao không ghi lại?"
Tôi giả ngơ: "Không có à? Hay là anh ta thu hồi rồi?"