Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ân không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn tôi đầy ẩn ý rồi đóng cửa lại.
Sau khi anh ta đi, tôi sợ đến mềm nhũn chân.
Bởi vì tôi không chỉ xem ảnh, mà còn biết tên cậu ta là Bạch Thiếu Lộ.
9
Công việc của tôi từ lừa đảo chuyển thành mẹ kế độc ác.
Mỗi ngày tôi theo sát Bạch Thiếu Lộ không rời nửa bước, xem cậu ta ăn gì, làm gì, tâm trạng có gì bất thường.
Cậu ta chống đối tôi, tôi hoàn toàn không quan tâm.
Miễn là cậu ta không uống thuốc, không nhảy lầu là vạn sự đại cát.
Lúc mới bắt đầu cậu ta cũng chống đối, vài ngày sau đã coi tôi như không khí, quan hệ của chúng tôi đã nâng cấp thành đạo hữu sống theo hệ Phật.
Cậu ta chơi điện thoại của cậu ta, tôi ngắm cơ bụng của cậu ta.
Cậu ta nhìn một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng, tôi cũng đi theo.
"Ngày nào cô cũng cứ đi theo tôi thế này không mệt à?"
"Tôi đang định qua bên đó ngắm cảnh, ai đi theo cậu chứ, buồn cười."
"Vào phòng con trai riêng của chồng để ngắm cảnh, cô không thấy càng hài hước hơn à? Mẹ kế?"
Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi tôi là mẹ kế, nghe cứ châm chọc mỉa mai thế nào ấy.
Tôi nổi hết cả da gà, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi tiếp tục đi theo cậu ta.
Lại một buổi sáng nọ.
Bạch Thiếu Lộ ở lì trong nhà vệ sinh mãi không ra.
Tôi gõ cửa, cậu ta nói đang bận.
Nhưng bận cả 10 phút rồi vẫn chưa ra, bên trong cũng không có tiếng động gì.
Chẳng lẽ cậu ta lại tự tử rồi?
Tôi hoảng quá, điên cuồng gọi tên cậu ta.
"Bạch Thiếu Lộ, Bạch Thiếu Lộ... Cậu đừng làm chuyện dại dột, cậu không mở cửa là tôi phá cửa vào đấy nhé!"
Lúc tôi tông cửa xông vào thì chứng kiến một cảnh tượng đặc sắc.
Mặt cậu ta đỏ bừng, tay phải đúng là đang bận.
Vẻ mặt cậu ta trông rất bất đắc dĩ: "Mẹ kiếp, tôi chưa chết."
"Thế này sẽ hỏng mất đấy, mẹ kế à."
"Vậy cậu cứ bận tiếp đi." Tôi xấu hổ lui ra ngoài, còn chu đáo chỉnh lại cánh cửa bị tông hỏng.
Đợi cậu ta rửa tay xong và đi ra, cậu ta đi đến bên cạnh tôi, vẻ đắc ý: "Không phải cô nói tôi chết thì chỉ có lợi cho cô sao? Vừa nãy là ai sợ tôi chết mà gọi tên tôi loạn lên thế?"
Tôi đang khóc.
Vì tông cửa nên tay tôi bị thương, tôi đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Tôi bực bội gắt lên: "Phải, sợ chết đi được, cầu xin cậu đừng chết. Được chưa?"
Cậu ta thắng rồi, bố cậu ta nắm giữ sinh mạng của tôi.
Cậu ta cũng thế.
Vận mệnh của tôi bị người khác điều khiển trong tay, tôi đã thua từ lâu rồi.
Cậu ta thấy bộ dạng của tôi thì sững sờ: "Cô khóc à?"
"Đừng thế chứ, cãi nhau thì cãi nhau, cô khóc cái gì chứ?"
Tôi khóc cái gì ư?
Vừa nãy tôi tưởng cậu ta toi rồi, đến cả di ngôn tôi cũng đã nghĩ xong.
Kết quả mở cửa ra, cái cảnh tượng đó...
Tôi vừa sợ, tay vừa đau, lại vừa tủi thân, thế mà tôi không được khóc sao?
"Lần sau cậu muốn giải quyết vấn đề cá nhân trong nhà vệ sinh thì không thể nói trước với tôi một tiếng à?"
Tôi không muốn bị cậu ta hành hạ trái tim bé nhỏ này nữa.
Cậu ta tức đến bật cười: "Cô tự nghe xem có vô lý không? Chuyện này mà tôi cũng phải báo cáo trước với cô à?"
Tâm trạng tôi không tốt, hôm nay không muốn cãi nhau, mặc kệ cậu ta.
Cậu ta vừa gắt tôi, vừa thở dài: "Được được được, mẹ nó tôi báo cáo cho cô. Cô sống sống chết chết cho ai xem?"
"Yên tâm, tôi chưa có tin tức của cô ấy thì tạm thời sẽ không chết đâu, hôm đó tôi chỉ là..."
"Tưởng cô ấy chết rồi, nên cảm xúc hơi quá kích động."
Tôi lập tức lau nước mắt.
"Cậu mà chết chẳng phải là hời cho con nhỏ đó sao, không phải nó đã lừa cậu mười triệu à?"
Cậu ta đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức tôi thấy chột dạ: "Sao cô biết người tôi nói là bạn gái chứ không phải bạn trai?"
"Bạn trai? Cũng... cũng được."
Suýt nữa thì bị thằng nhóc này gài bẫy.
Tôi nói tiếp: "Cậu yên tâm, có thể bố cậu không hiểu, nhưng tôi thì hiểu, chỉ là... không lẽ cậu là người nằm dưới à?"
Cậu ta im lặng nhìn tôi một phút, rồi đẩy tôi ra: "Lão tử thẳng như ruột ngựa."
"Hơn nữa thứ tôi quan tâm không phải là mười triệu đó, loại phụ nữ ham hư vinh như cô sẽ không hiểu đâu."
Tôi sửng sốt một lúc rồi đi theo: "Nói chuyện chút đi?"
Cậu ta không thèm để ý đến tôi, đi thẳng lên lầu.
"Tôi cảm thấy cô ấy chưa chết đâu."
Lần này cậu ta cuối cùng cũng dừng lại.
10
Cậu ta đi đến bên cạnh tôi, giọng trầm khàn: "Sao cô biết?"
Tôi thấy mắt cậu ta đỏ hoe, tôi sợ nếu tôi nói là tôi đoán thì cậu ta sẽ xử tôi luôn.
"Một người đăng bài lên mạng báo trước mình sẽ nhảy lầu thì làm sao mà nhảy thật được?"
"Nếu là tôi, muốn chết thật thì xác đã phơi khô rồi cũng chẳng ai biết tôi đã chết."
Tôi còn chưa nói xong đã bị cậu ta túm cổ áo nhấc lên.
Tôi cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô biết cô ấy đã đăng bài lên mạng?"
Toi rồi, lỡ mồm.
"Bố cậu nói cho tôi biết."
"Bài đăng đó cô ấy chỉ để vài giây rồi xóa ngay, chuyện này tôi chưa từng nói với ai, rốt cuộc cô là ai?"
Cậu ta đấm một quyền vào bức tường ngay cạnh mặt tôi.
Tôi cảm giác cú đấm tiếp theo sẽ tiễn tôi về Tây Thiên.
Tôi có chút sợ hãi.
Nhưng tôi liều mạng.
"Cậu còn đã tự tử, cậu không nghĩ bố cậu sẽ đến đồn cảnh sát để kiểm tra lịch sử trò chuyện của cậu à? Chính vì bố cậu thấy được lịch sử trò chuyện của cậu với cô ta nên mới bảo tôi đến trông chừng cậu, ông ấy nghĩ cậu bị lừa, sợ cậu nghĩ quẩn."
"Cô nghĩ tôi ngu đến mức đấy à, tôi sẽ tin lời cô à?"
"Tôi lừa cậu làm gì?"
"Nếu bố tôi mà cẩn thận đến mức đến đồn cảnh sát kiểm tra lịch sử trò chuyện của tôi, thì chúng tôi đã không cả chục năm trời không nói chuyện với nhau rồi."
Bàn tay cậu ta trượt xuống cổ tôi, bóp chặt: "Cô nói bố tôi đã xem lịch sử trò chuyện, vậy cô nói xem, trong đó có những gì?"
"Thật sự không lừa cậu, bố cậu còn đang hỏi tôi “một hàng cò trắng bay lên trời xanh” có nghĩa là gì kìa."
Cậu ta sững người.
Tôi cảm nhận được bàn tay đang bóp cổ mình cứng đờ.
Mặt cậu ta cũng từ trắng chuyển sang đỏ.
"Mẹ kiếp, ông ta thật sự xem rồi à? Xem hết rồi?"
"Nghe nói là vậy. Thế rốt cuộc câu đó có nghĩa là gì?"
Trong phút chốc, tai cậu ta cũng đỏ bừng.
"Phiền phức, đừng hỏi nữa."
Cậu ta vội vã lên lầu, tiếng đóng cửa vang lên cực lớn.
Bộ dáng này của cậu ta rõ ràng là thẹn quá hóa giận rồi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đó ra, cậu ta đang đứng hút thuốc bên cửa sổ, vẻ mặt rất bực bội.
"Vậy cảnh sát có tra ra cô ấy ở đâu không?"
"Chỉ tra được IP ở Trung Quốc, những thông tin cô ấy cho cũng chưa chắc là thật, cậu đừng tin. Mười triệu bị lừa rồi thì thôi, dù sao bố cậu cũng không thiếu chút tiền đó."
Cậu ta im lặng vài giây: "Cô cũng là người Trung Quốc à?"
"Phải."
"Vậy cô có muốn đi Trung Quốc với tôi không?"
"Đi... đi Trung Quốc làm gì?"
"Tìm cô ấy."
Mẹ kiếp, tôi sợ đến muốn nhũn cả chân.
Còn tìm cô ấy, còn đi Trung Quốc, tôi sống sót được đã là may mắn lắm rồi.
"Hơn nữa, cô không muốn về Trung Quốc sao? Cô thật sự định theo bố tôi cả đời à? Ông ta đã hơn 50 rồi mà cô mê ông ta ở điểm nào?"
Còn muốn chia rẽ quan hệ của tôi với bố cậu ta, cậu ta đúng là không ngốc.
Nếu Bạch lão đại biết tôi muốn dẫn cậu ta về Trung Quốc, việc đầu tiên ông ta làm là bán tôi ra vùng biển quốc tế.
Cậu ta đúng là không biết gì về thủ đoạn của bố mình.
Hơn nữa, hộ chiếu không có trong tay, tôi không thể nào bắt cậu ta cùng tôi leo núi mấy ngày mấy đêm, rồi chui qua lỗ chó để sang biên giới được.