Lịch Sử Chạy Trốn Của Hoa Hồng - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Dù cậu ta có biết bố mình làm lừa đảo, cùng lắm cũng chỉ cãi nhau một trận, còn tôi thì sẽ lên bàn thờ ngay tại chỗ.


"Hơn 50 thì sao? Chín chắn, có sức hút, vài năm nữa là có thể lĩnh lương hưu của ông ấy rồi. Tình cảm của tôi và bố cậu rất tốt, không cần cậu lo."


"Cô đúng là... ngoan cố không chịu tỉnh ngộ, cô có hiểu tình yêu là gì không?"


Tôi cười khẩy: "Ồ, tôi không hiểu, cậu hiểu, rồi bị lừa mất mười triệu, đó chính là tình yêu của cậu."


Cậu ta lập tức nổi đóa: "Cô cũng có tư cách nói cô ấy à?"


Tôi chửi cậu ta là đồ lụy tình.


Cậu ta chửi tôi là kẻ ham tiền.


Cả hai chúng tôi đều chẳng được lợi lộc gì.


Cuối cùng đành phải đình chiến.


11


Mấy ngày nay Bạch Thiếu Lộ thật sự đã ngoan hơn.


Ăn ngủ bình thường, thời gian còn lại đều dành để nghiên cứu bản đồ Trung Quốc.


"Cô nói xem, cô ấy có thể ở đâu nhỉ?"


Tôi không nói gì, chỉ đứng trước mặt cậu ta.


Cô ấy đang nhìn cậu đấy, đồ ngốc.


Thấy cậu ta vừa nghiên cứu vừa ghi chép, tôi liền đứng ngồi không yên.


Cậu ta thật sự định đi Trung Quốc tìm người à.


Chưa bàn đến chuyện bố cậu ta có đồng ý cho cậu ta đi không, người cậu ta tìm là một nhân vật hư cấu, làm sao mà tìm được?


Lỡ như cậu ta trốn đi, bay một chuyến về Trung Quốc, bị Bạch lão đại biết được thì tôi toi mạng.


Làm sao bây giờ?


Không được, đằng nào cũng chết, cuộc sống nơm nớp lo sợ này tôi thật sự không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.


Tôi phải lấy được điện thoại của tôi rồi liên lạc với số kia.


Ngày đó tôi đến trung tâm thành phố, vì sợ ở lâu sẽ có người lục soát giường của mình, nên tôi đã mang điện thoại theo.


Nhưng Trần Ân đã cảnh cáo tôi đừng hòng trốn chạy: "Bên chỗ Bạch Thiếu Lộ có hơn chục vệ sĩ có súng, vào đều phải bị khám người."


Bị khám người?


Nếu khám ra điện thoại của tôi thì còn gì nữa.


Vì vậy, tôi đã viện cớ đi mua băng vệ sinh để đến trung tâm thương mại, rồi giấu điện thoại trong két nước nhà vệ sinh.


Tôi đi đến trước mặt Bạch Thiếu Lộ: "Cậu có muốn ra ngoài hít thở không khí không?"


"Đi đâu? Không phải không cho tôi ra ngoài sao?"


"Quy định là chết, người là sống, cậu gọi điện cho bố cậu nói muốn ra ngoài hít thở không khí, ông ấy không đồng ý thì cậu lấy cái chết ra dọa ông ấy, chẳng phải ông ấy sẽ đồng ý sao."


Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt khiếp sợ: "Đôi khi tôi thật sự không hiểu rốt cuộc cô đứng về phía nào."


Tôi...


"Lúc đầu tôi chắc chắn nghe lời bố cậu, nhưng sau nửa tháng chúng ta ở chung, tôi thấy tôi có thể hiểu cho cậu, cậu rất đáng thương, con người cũng không tệ..."


"Nửa tháng qua không phải chúng ta toàn cãi nhau sao?"


"Gia tăng tình cảm mẹ con mà."


Cuối cùng cậu ta vẫn gọi điện cho bố cậu ta đòi ra ngoài.


Bạch lão đại chung quy cũng thương con trai, không ngờ lại đồng ý.


Tôi cùng cậu ta đến trung tâm thương mại, các vệ sĩ cũng đi cùng.


Gần đây Trần Ân có việc nên đã bị Bạch lão đại gọi về rồi.


Đi dạo một lúc, tôi viện cớ vào nhà vệ sinh, lấy được điện thoại xong, tôi giấu vào trong quần áo rồi đi tìm Bạch Thiếu Lộ.


Cậu ta lại đang ôm một cô gái, khóc đến nước mắt đầm đìa.


Cậu ta kéo cô gái đấy đến trước mặt tôi: "Tôi không cần đi Trung Quốc nữa, bạn gái tôi đến tìm tôi rồi."


Nhìn cô gái trước mặt, tôi choáng váng.


Sao cô ta lại trông giống hệt bức ảnh tôi dùng để lừa đảo vậy?


Toi rồi!


Đụng phải chính chủ rồi.


Bạch Thiếu Lộ sẽ sớm phát hiện ra vụ lừa đảo này, cô gái kia cũng sẽ phát hiện ảnh của mình bị lấy đi lừa đảo.


Hai người họ có thể sẽ đi báo cảnh sát, và tiếp theo, đầu tôi sẽ lìa khỏi cổ.


Ngay lúc tôi căng thẳng đến tê cả da đầu, cô gái đó đột nhiên cười với tôi: "Chị là chị gái của Bạch Thiếu Lộ ạ?"


Bạch Thiếu Lộ cười nhìn tôi: "Cô ấy hỏi cô kìa, bây giờ không dám nhận là ai của tôi nữa à?"


Tôi sắp sợ chết khiếp rồi, không có tâm trạng đấu võ mồm với cậu ta.


"Không phải, tôi là mẹ kế của cậu ta."


12


Cô gái cười ngọt ngào: "Cháu chào dì ạ."


Bạch Thiếu Lộ bất ngờ buột miệng nói một câu: "Cô ấy cũng không già đến thế."


Nghe nói cô gái bị mất trí nhớ, cô ấy tên là Tống Thiến, đến đây để tìm ai đó mà chính cô ấy cũng không nhớ.


Mất trí nhớ à?


Vô lý thế?


Nhưng cậu chủ nhỏ ngây thơ lại tin.


Không chỉ tin, cậu ta còn kể lại chi tiết chuyện cậu ta và cô ấy đã yêu đương một năm trời.


Và ngay lập tức mua cho cô ấy mấy chiếc túi Hermès.


Mắt cô gái sáng rực lên, lập tức đi theo Bạch Thiếu Lộ về biệt thự.


Tôi quan sát một hồi lâu, rồi rút ra kết luận: một hot girl mạng ham hư vinh đã gặp được một thiếu gia lụy tình giàu nứt đố đổ vách, hot girl giả vờ mất trí nhớ để lừa tiền mà thôi.


Trên ghế sô pha, Tống Thiến ngoan ngoãn ăn trái cây.


Bạch Thiếu Lộ ngồi xổm trước mặt cô ấy như một chú cún ngoan, ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Vậy là em không liên lạc với anh lâu như vậy đều là vì mất trí nhớ à?"


"Vâng, mà lúc em qua đây, điện thoại còn bị người ta lấy trộm nữa. Bây giờ em đang ở khách sạn Vinh Quang."


Hai người nhìn nhau đắm đuối, cô gái cúi đầu dựa gần vào cậu ta, mắt thấy sắp hôn nhau.


Bạch Thiếu Lộ lại đột nhiên né đi.


Tôi phì cười: "Mất điện thoại mà vẫn ở khách sạn được à?"


Cô gái ngượng ngùng nói: "Em làm lại rồi."


Bạch Thiếu Lộ nhìn chằm chằm vào tôi: "Cô đang nghi ngờ cái gì?"


"Cậu còn kể cho nữ thần của cậu về quê hương Myanmar nữa à, rồi cô ấy chạy đến đây tìm cậu?"


Lúc tôi nói chuyện với Bạch Thiếu Lộ, cậu ta chưa bao giờ nhắc đến quê mình ở Myanmar.


Cô gái gần như sắp khóc: "Em chỉ đến đây thử vận may thôi."


"Vậy vận may của cô cũng tốt thật đấy."


Tôi nói một câu đầy mỉa mai.


"Cô có thể im miệng không, đừng xía vào chuyện của tôi được không?" Bạch Thiếu Lộ gắt lên với tôi.


"Được chứ, cậu cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc là tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."


Tôi không có điện thoại, tôi phải báo cho Trần Ân biết về cô hot girl mạng từ trên trời rơi xuống này.


Nếu không thiếu gia lụy tình này sẽ lại bị lừa thêm vài triệu, rồi lại đòi tự tử.


Bạch Thiếu Lộ cảm thấy tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu ta, liền ném điện thoại cho tôi, bảo tôi cút đi.


Tôi cầm điện thoại lên lầu.


"Cô không hỏi mật khẩu à?"


Tôi biết tất cả mật khẩu của cậu ta đều là sinh nhật của tôi.


Nhưng tôi vẫn phải giả vờ một chút.


"Mật khẩu của cậu là gì?"


"1208."


Tống Thiến cười hỏi: "Là sinh nhật của em à?"


Bạch Thiếu Lộ nhìn cô ấy: "Đúng vậy."


Tống Thiến lại khóc: "Tất cả mật khẩu đều là sinh nhật của em à? Anh thật sự là người em cần tìm."


Nhìn Tống Thiến khóc, tôi không nhịn được mà nổi da gà.


Đàn ông quả nhiên thích kiểu như vậy, bạn chỉ cần yếu đuối rơi vài giọt nước mắt là họ sẵn sàng phát điên vì bạn.


Nhưng ở khu lừa đảo thì khác, nếu bạn khóc, tất cả mọi người sẽ bắt nạt bạn.


Lão đại khu lừa đảo còn chê bạn phiền phức, không nghe lời, rồi cho bạn ăn mấy trận roi.


Cô Tống Thiến kia cứ tưởng mình đã bám được vào đại gia, mà không biết rằng đến quả thận cũng khó giữ được.


Còn Bạch Thiếu Lộ, tôi chỉ tặng cậu ta hai chữ: ngu ngốc.


Cứ tưởng tìm được tình yêu đích thực rồi, cẩn thận không lại bị lừa thêm mười triệu nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo